Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 305: Chương 305




Cô giả vờ bình thản cố gắng chịu đựng nỗi đau xé lòng.

“Nếu muốn thì có thể làm bất cứ lúc nào. Anh không quá chú ý đến chuyện tình cảm. Nhưng hiện tại…anh vẫn chưa nghĩ đến.”

“Nói như vậy có nghĩa là anh đã có đối tượng rồi?”

“Chuyện của người lớn em không cần chen vào. Được rồi, em nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi nấu cơm cho em.”

Sau đó anh đứng dậy rời đi, Bạch Thư Hân nhìn bóng lưng rời đi của anh cảm thấy chua xót vô cùng.

Cô không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện như trước nữa, tuy rằng cô vẫn còn đanh đá bướng bỉnh nhưng cô biết rằng mình không được ngăn cản hạnh phúc của anh nữa.

Cô siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt giúp cô tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu đề bình ổn tâm lý.

Qua một hồi lâu, cô trút ra hơi thở khó chịu trong lòng rồi hướng phòng bếp hô to: “Nếu anh tìm được một người thích hợp thì phải dẫn tới cho em gặp mặt, em sẽ giúp anh kiểm tra, nếu cô ấy không tốt em sẽ không cho cô ấy bước chân vào nhà họ Bạch.”

“Biết rồi.”

Sau đó căn phòng lại trở về im lặng. Anh ta chỉ trả lời biết rồi. Biết có nghĩa là gì, vài ngày nữa anh sẽ đưa cô gái đó qua đây sao?

Cô cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè ép lên lồng ngực mình khiến cô hít thở không thông.

Yêu một người thật mệt mỏi.

Yêu một người không nên yêu còn mệt hơn.

Khi Lệ Nghiêm đi ra, anh nhìn thấy Bạch Thư Hân đang chơi game.

“Có người ở phương hướng sáu giờ, mở ống ngắm nhân bốn lên.”

Nghe vậy, Bạch Thư Hân lập tức thay đổi phương hướng và lắp ống nhắm nhân bốn, quả nhiên phát hiện trong bụi cỏ có người.

Ai da…

Bác sĩ quân y thật là phiền.

Mua đồ ăn cũng phiền, chơi game cũng phiền.

Bạch Thư Hân cố ý để lộ bản thân ra ngoài, cuối cùng bị bắn chết biến thành hộp trang bị.

“Sao không chơi nữa? Em có thể giết người kia.”

“Thật là nhàm chán.”

Cô cong môi nói, có Lệ Nghiêm ở đây giống như trò chơi có thêm phụ trợ, cho dù chiến thắng thì có gì vui?

Cô ấy phải dựa vào thực lực của mình để có được vị trí thứ nhất, OK!

Nhưng Lệ Nghiêm đã hiểu sai ý của cô: “Ừ, trò chơi kiểu này thật sự rất nhàm chán. Mặc dù chất lượng hình ảnh rất tốt nhưng lại không đạt được cảm giác nhập vai. Chính tay anh đã dạy em cách bắn súng, lần sau anh sẽ đưa em đến trường bắn một lần nữa xem trình độ của em có mai một không”

“Lệ Nghiêm, em không thích anh kiểm soát và nói cho em biết em phải làm gì. Em không phải cấp dưới của anh, đừng nói chuyện với em bằng giọng điệu này.”

“Nhưng mấy năm qua anh vẫn như vậy.”

Lệ Nghiêm có chút sững sờ, không phải bọn họ vẫn như vậy ngần ấy năm qua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.