“Một lát nữa anh bảo người chuẩn bị cho em một cái hộp giữ nhiệt, để em có thể mang đến trường mà ăn, còn có thể chia cho các bạn cùng lớp, bạn cùng phòng của em. Được không nào?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trong lòng cảm thấy vui như muốn nổ tung vậy.
Ông chủ lớn đúng là ông chủ lớn mà, sao lại có suy nghĩ cần thận như thế chứ. Cô thật không ngờ đến mà.
Thậm chí Cố Gia Huy còn nghĩ đến mấy việc tận sau này cho cô luôn, thật hạnh phúc quá đi!
“Cậu ba nhà họ Cố của em di, anh thật sự là quá thông minh đó! Vậy thì sau này mỗi ngày em có thể được ăn món ngon roi. Hơn nữa không chỉ ở mỗi nhà mà đến trưởng vẫn có thể được ăn!””Vậy em nên thường cho anh cái gì đây nào?” Cố Gia Huy chỉ vào miệng mình, ý tứ thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hứa Minh Tâm nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh: “Người lương thiện thật sự sẽ không đòi hỏi như thế.”
“Anh có phải người lương thiện đầu nào. Xem ra là tâm hồn ăn uống của em cũng chẳng lớn lắm đâu nhi. Anh thấy di ở nhà cũng không có gì làm nhiều đầu, cũng khá nhàn rỗi rồi, chắc là không cần sắp xếp thêm đầu bếp…” .
||||| Truyện đề cử: Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! |||||
Anh còn chưa kịp nói xong lời của mình thì Hứa Minh Tâm đã kiễng mũi chân lên, áp đôi môi vẫn còn vương mùi thơm ngọt lên môi của anh.
Ban đầu cô chi định hôn nhẹ một cái như chuôn chuồn lướt nước thôi là được rồi, không nghĩ rằng tốc độ của người đàn ông kia lại nhanh đến như vậy.
Một tay của anh ôm chặt lấy vòng eo thon của cô, một tay khác lại luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy của cô.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, không có một khe hờ nào.
Nếu không phải là vẫn còn mặc quần áo trên người, chỉ sợ rằng…Cơ thể của anh như dang dán tro nên nóng hơn, dãn cách một lớp quần áo roi mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bòng kia.
Cà người của anh… Đang tràn ngập hơi thở của dục vọng, của ham muốn đẩy hoang dại.
Hứa Minh Tâm cảm thấy có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi này của cô rất kì la, sau anh sẽ làm loạn, nhưng cũng sợ anh sẽ không làm gì nữa.Cô sợ nhìn cơ thể chẳng đâu vào đâu của mình sẽ khiến cho anh không lên nối dục vọng.
Mặc dù anh đã từng giải thích rằng bây giờ anh không động vào cô là vì thương cô còn nhỏ tuổi quá, không muốn để lại một ấn tượng không tốt đẹp cho cô.
Nhưng mà đã sống chung với nhau hai năm trời rồi mà cũng không xảy ra cái gì cả… Điều đó làm cô không khỏi nghi ngờ về sức quyến rũ của chính mình.
Rốt cuộc là vì sức chịu đựng của anh quả mạnh mẽ, hay vẫn là vì minh quá nhạt nhẽo. Cô cũng không rõ nữa.
Ngay khi cô còn đang mơ hồ như lạc vào bấu sương mù, thì người đàn ông chợt buông cô ra.
Anh hít sâu một hơi, có gắng hết sức để kìm nén ham muốn bên trong mình, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ cọ súng ra lửa mát.
“Anh… Anh không sao đấy chứ?”
Hai mắt của Hứa Minh Tâm vẫn còn hơi mơ màng, thờ hổn hến.
Giọng nói của cô vì nụ hôn vừa rồi mà trở nên vô cùng mềm mại, nghe như nũng nịu vậy.
Nghe mà khiến cho người ta dễ bị mê hoặc.
Cố Gia Huy nắm chặt tay, nói: “Không sao cả, anh đi rửa mặt đã.”