Cố Gia Huy dua cho cô một cốc nước ấm và nói: “Em không ăn nữa được không? Em ăn vậy là được rồi, em có ấm ức gì thì cứ nói cho anh biết, anh giúp em trút giận.”
“Nhưng anh không phải là em. Bọn họ sợ em không phải là vì bàn thân em mà vì sau lưng em có anh và bác trai bác gái… Hứa Minh Tâm em… vẫn chẳng là gì cà..”
“Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Vậy tại sao những người khác lại sợ HứaAn Kỳ? Là vi năng lực của cô ta hơn người, hay là cô ta đẹp nghiêng người nghiêng thành, hay là bọn họ e ngại nhà họ Cố và nhà họ Hứa sau lưng cô ta? Em đã nghe tới con quan và con nhà giàu chưa?”
“Đương nhiên là em nghe thấy rồi”
“Um, anh cũng muốn em trở thành con quan, con nhà giàu, kiểu mà có thể vênh mặt lên mà đi ấy. Em quan tâm làm gì chuyện người khác sợ mình vì điều gì làm gì, chỉ cần em có thể bảo vệ được bản thân mình là được. Anh biết em không muốn làm hại ai nhưng anh không dám chắc là không có ai muốn hại em. Emcó thể lợi dụng the lực sau lưng em để bảo vệ chính bản thân mình, chứ không phải dùng nó để cây mạnh hiếp yêu. Vay thì chuyện những sức mạnh đó là của em hay không của em thì có liên quan gì đâu chứ?”
“Nếu như em muốn làm chuyện xấu, tùy tiện làm bậy, mà những sức mạnh đó không phải là của em thì người ta sẽ gọi em là chó cậy gån chủ.”
“Nhưng em chỉ dùng nó để bảo vệ bản thân minh, như thế là lợi dụng một cách có thiện ý. Em không cần phải cảm thấy có áp lực quá lớn, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Hiểu chưa?”
“Cố Gia Huy. Sao em thấy những lời anh nói đều là sai, nhưng lại có thể thuyết phục em được vây? Như vậy rốt cuộc là đầu óc của em mê muội rồi hay là do kỹ thuật của anh quá cao?”
Lúc đầu Hứa Minh Tâm còn cảm thấy vô cùng buồn khổ vì sự yếu đuối của mình.
Nhưng nghe anh vừa nói vậy thì cô lại cảm thấy mình nên mặt dày một chút.
Cô ấm ức nhìn Cố Gia Huy một lát, cô cảm thấy mình hơi mo màng.
Cố Gia Huy bất lực gõ lên đầu cô một cái, rổi nở nụ cười: “Em tin anh đi, không bao giờ sai đầu, vì anh sẽ không bao giờ làm hại em dâu. Chuyện em phảichịu ấm ức ở cho của Hứa Văn Mạnh anh đã biết hết rối. Không sao đâu, anh trút giận giúp em
“Đừng… đến lúc đó bố em nhìn thấy em sẽ cáng thấy không thoải mái và lại trút giận lên em.”
“Ông ta dám sao!”
Cố Gia Huy trưng lớn hai mắt, hai mắt không có chút cảm xúc nào nhưng khiến người khác phải run rẫy. Nhà họ Hứa… đúng là càng lúc càng không ra gì rồi.
Hứa Văn Mạnh nghĩ rằng bám được lấy Cố Triệt là có thể kê cao gối lên để ngủ, thậm chí còn tường tượng đến một viễn cảnh rất đẹp đẽ.
“Em mệt roi, em có thể nghỉ ngơi ở đây không? Bây giờ em vẫn chưa muốn xuống dưới, đợi đến khi ăn cơm rồi em mới xuống có được không?”
“Được, lát nữa anh đến đón em.” . Đam Mỹ Hài
Cố Gia Huy giúp cô đắp chăn rồi hôn lên trán cô một cái và nói: “Nhớ mơ đến anh trong giấc mơ đấy.”
“Hử!” Hứa Minh Tâm bĩu môi tức giận, người này đúng thật là bá đạo, đến giấc mơ của cô của cô cũng muốn quản lý, sao anh không đến làm ở Cục giám sát luôn đi.
Cố Gia Huy véo véo má cô một chút rồi xoay người rời đi.Anh đương nhiên là có việc phải làm, nhà họ Hứa đã bắt nạt người của anh thì anh đưong nhiên không thể tha cho bọn họ được.
Hứa Văn Mạnh lúc đó vẫn còn ở trong đại sảnh giao lưu với mọi người. Mọi người đều tới chúc mừng, ông ta uống nhiều rượu đến mức cảm giác người mình có thể bay lên.