Cố Gia Huy vừa xuống biển lập tức cảm nhận được cơ thể mình cứng đờ, run rẩy từng đợt.
Anh nhất định sẽ khắc phục được. Anh cố nhịn xuống sự khó chịu, nỗ lực bơi về phía trước.
Có lẽ là do ý nghĩ muốn cứu các cô quá lớn mạnh, Cố Gia Huy vẫn luôn mạnh mẽ vực dậy thần kinh sắp tan vỡ, đủ để anh bơi lội trong biển.
Có điều… Khiến người ta thất vọng chính là trong phạm vi 7km không hề có gì hết.
Dưới nước chỉ có đá ngầm đen như mực.
“Không thể vào sâu hơn, chỉ có thể là lại.”
“Tôi muốn thử một lần nữa, trong phạm vi 10km!”
“Tôi đi cùng anh.”
Ngay khi hai người muốn lặn xuống đáy biển lần nữa, bỗng phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ê hai tên ngốc kia, bọn em ở đây nè, các anh đi đâu thế?”
“Giọng Cố Yên!”
Trái tim Lệ Nghiêm run lên, vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy đằng sau có một chiếc ca nô đang tới gần.
Hứa Minh Tâm không ngừng múa may đôi tay: “Chú ba Cố, anh thấy em không?”
Hai người họ vội vàng bò lên trên ca nô, lái ra sau. . Truyện Lịch Sử
Còn đội cứu hộ thì đành từ bỏ. Sương mù trên biển đã nổi lên.
Cố Gia Huy nhảy lên ca nô của Hứa Minh Tâm, một tay ôm chặt cô vào lòng, dùng sức siết mạnh đến nỗi cô không thở nổi.
“Cố… Cố Gia Huy, em sắp bị anh siết chết rồi!”
Cô ho khan nói.
Cố Gia Huy không nói một lời, tình trạng đã rất nghiêm trọng, thế mà đột nhiên đổ về phía cô.
Hứa Minh Tâm bị đè trên ca nô, khiếp sợ nhìn Cố Gia Huy đã hôn mê, trong lòng vô cùng nôn nóng.
“Cố Gia Huy! Chú ba Cố, anh bị sao vậy? Anh đừng làm em sợ chứ!”
Cố Yên rất bình tĩnh, vội chạy tới kiểm tra. Cố Gia Huy ngâm mình trong nước lâu như vậy, hơn nữa còn có phản ứng tâm lý, cơ thể đã chịu đựng tới cực hạn.
Hứa Minh Tâm xuất hiện, sợi dây căng chặt trong đầu anh cuối cùng cũng đứt ra. Vì vậy không thể chịu đựng nổi nữa.
“Không sao, hôn mê mà thôi, mau lên bờ đi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, lúc này mới thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi lên bờ, Hứa Minh Tâm vội vàng gọi ngư dân phụ tới đỡ Cố Gia Huy tới một cửa hàng lân cận.
Cố Yên đang chuẩn bị đuổi theo, không ngờ tay lại bị Lệ Nghiêm đẳng sau kéo lại.
Cô không kịp đề phòng, đột nhiên bị kéo về, đâm sầm vào lồng ngực Lệ Nghiêm.
Toàn thân Lệ Nghiêm ướt đẫm, gió lạnh thổi tới khiến cơ thể lạnh như băng.
“Anh không sao chứ? Anh mau về khách sạn thay quần áo ướt trên người ra đi. Em đi thăm anh ba xong sẽ qua chỗ anh.”
“Cố Gia Huy chỉ bị kiệt sức mà lâm vào hôn mê mà thôi. Cùng lắm là ốm sốt một trận, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”