Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 845: Chương 845




“Em phải giống như một chú chó đang bảo vệ đồ ăn của mình, đã biết chưa?”

“Em biết rồi.”

“Vì thế em nên giữ chặt lấy anh, biết không?”

“Biết… chờ đã, anh đang nói em là chó sao?”

“Ví dụ.”

“Ví dụ? Ví dụ cũng là nói em là chó mà. Chờ đã, không phải là chó đều thích ăn phân sao?”

Lúc Cố Gia Huy nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt liền trầm xuống, mặt đen như đáy nồi.

“Đồ ngốc, em không thể nghĩ tới cục xương à? Rốt cuộc thì trong đầu em chứ cái gì vậy?”

Cố Gia Huy không khách khí mà gõ thật mạnh vào đầu của cô làm cho Hứa Minh Tâm đau đến mức ôm trán kêu lên.

“Chó không thể thay đổi thói quen ăn phân đâu… đây không phải là câu nói nổi tiếng sao?”

“Nổi tiếng cục ** “Cố Gia Huy, anh đang nói bậy đó…”

Hứa Minh Tâm cẩn thận từng li từng tí, dè dặt nhắc nhở anh.

Cố Gia Huy chỉ có thể bất lực, anh thật sự sắp bị cô gái này làm cho tức đến mức hồ đồ luôn rồi.

“Thế em đã hiểu tại sao anh lại tức giận chưa?”

“Anh đang giận em vì em không giữ lấy anh sao?”

“Ừ, anh là bạn trai của em, ai động vào dù chỉ là một chút thôi thì em cũng phải nghiến răng mắng cho cô ta một trận.”

“Nhưng mà…”

Nhưng mà cô không làm được mấy việc ngang ngạnh như thế, phải dịu dàng một chút, anh khỏe, em khỏe, mọi người đều khỏe.

“Rất khó sao?”

Anh hỏi ngược lại cô.

“Tuyên bố anh là của em, rất khó sao? Chẳng lẽ trong trái tim của em không có một chút khó chịu nào hay sao? Chỉ có một mình anh đang khó chịu, tức giận, ngoài ra không có bất kỳ ý nghĩa nào sao?”

Giọng nói của anh rất khàn cũng rất mê hoặc.

Một cơn gió nhỏ thổi vào từ khe cửa sổ, thổi bay âm thanh đó, giống như âm thanh của một bản nhạc cello nặng nề.

Nghe anh nói… tại sao trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, nó giống như cô đang rất buồn?

Anh đang thất vọng sao?

Dường như đôi mắt phượng của anh đang mất đi ánh sáng rạng rỡ, âm u tĩnh mịch.

Trái tim của cô liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên phía trước ôm chặt lấy anh.

“Không phải đâu, em cũng rất tức giận, nhưng mà em… em không biết phải biểu đạt như thế nào. Em cũng không thể nói với cô ta rằng em là vợ chưa cưới của anh, em cũng không biết phải làm thế nào mới ngăn cản được cô ta…” “Anh không biết rằng lúc em nhìn thấy anh ôm cô ta, gắp đồ ăn cho cô ta, hơn nữa lại còn cùng cô ta đi xem thả đèn, em buồn bực chết mất. Nhưng mà em thật sự không biết phải nói cái gì, em cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó nghĩ… giống như một kẻ không biết xấu hổ vậy.”

“Quả thực là em rất tin tưởng anh, em tin anh sẽ không để cho em phải lo lắng, vì thế… em mới vô thức giao những chuyện này cho anh xử lý. Em cứ nghĩ rằng có một số thứ, em không cần tranh giành, không cần cướp nhưng nó vẫn sẽ mãi ở đó. Nếu như nó đã là của em thì sẽ mãi là của em, không phải của em thì em cũng không thể cưỡng cầu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.