Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 861: Chương 861




Cô cố gắng nhẫn nhịn, giả vờ bình tĩnh. “Vậy thì… vậy tôi đi trước đây… Đúng rồi, sau khi thắp hương xong hai người nhớ về nhà tôi ăn cơm nhé, mẹ tôi đã chuẩn bị bữa trưa và nói rằng bà nhất định phải xin lỗi hai người, nếu không bà sẽ cảm thấy có lỗi. AnhGia Huy, anh nhất định phải đến nhé. “

Cố Gia Huy không từ chối, anh không thể thường xuyên sống ở đây, cỏ dại trên ngọn núi này mọc rất nhanh anh vẫn phải nhờ nhà họ Ngô giúp anh xử lý chúng.

Vì thế anh vẫn phải giữ lại cho họ một chút thể diện.

Sau khi Ngô Ưu rời đi, Hứa Minh Tâm liền thở phào nhẹ nhõm, giữa ba người vẫn có chút ngượng ngùng.

Cô nhìn vào bia mộ, trên bia mộ có một bức ảnh đen trắng, người phụ nữ trong bức ảnh là mẹ của Cố Gia Huy, nhìn bà trông như vẫn đang ở tuổi hai mươi, có lẽ đây là bức ảnh được chụp cách đây lâu rồi.

Trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Chẳng trách bà lại được nhân vật trí dũng kiệt xuất như ông cụ nhìn trúng, chỉ dựa vào khuôn mặt như vậy cũng đủ khiến những người đàn ông phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Chẳng trách anh sinh ra đã đẹp trai như vậy.” Hứa Minh Tâm không khỏi cảm thán nói: “Gen di truyền này của anh đúng là quá mạnh mē!”

“Bác gái, con tên là Hứa Minh Tâm, đây là lần đầu tiên con đến đây, nếu như con có chỗ nào làm chưa đúng thì mong bác hãy bỏ qua cho con nhé.”

Hứa Minh Tâm thành kính khom lưng nói. “Em không nên đổi thành gọi mẹ sao?”

“Không phải là chúng ta còn chưa kết hôn sao?”

“Em cứ gọi một tiếng đi, anh nghĩ… nếu bà ở dưới suối vàng nghe thấy được, nhất định sẽ rất vui.”

Cố Gia Huy nhìn vào bia mộ một cách rất chăm chú, giọng nói có chút âm trầm.

Ký ức của anh về mẹ của mình rất mơ hồ, năm đó khi anh năm tuổi phải rời khỏi nhà họ Cổ thì sức khỏe của mẹ anh đã không được tốt rồi. Anh nhớ lúc anh lên xe, mẹ anh đứng ở cửa, không đến gần, cũng không nói gì mà chỉ đứng yên ở đó khóc.

Năm thứ hai, trong nhà truyền tin đến nói rằng mẹ anh đang ốm nặng, anh và anh hai liền vội vã trở về, nhưng anh vẫn không kịp gặp mẹ lần cuối.

Đây cũng chính là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của anh và anh hai.

Anh nghe bố anh nói rằng thực ra mẹ không muốn kết hôn với ông, nhưng bà đã mang thai anh hai nên bất đắc dĩ mới phải chịu ấm ức gả vào nhà giàu.

Bà vì bố anh, vì anh hai mà luôn cố gắng lấy lòng Cố Triệt nhưng lại liên tục bị sỉ nhục.

Dù bố anh có thể bảo vệ bà nhưng ông không thể thay đổi được sự thật rằng Cổ Triệt không chấp nhận người mẹ kế này.

Cộng thêm địa vị thấp kém của trong giới quý tộc bà luôn bị người ta coi mẹ, nên thường, còn có những lời đàm tiểu được truyền đi rất quá quắt.

Cổ Triệt ngày càng lớn, anh ta cũng có tiếng nói trong tập đoàn, cứ như vậy nên những người chỉ trích mẹ của anh ngày càng trắng trợn hơn.

Anh có thể nhận ra mẹ luôn không vui, muốn quay lại nghề cũ nhưng lại không dám ra ngoài mà chỉ có thể ở nhà.

Anh và anh hai rời đi rồi, tuy rằng mẹ anh rất buồn nhưng sau đó sẽ được vui vẻ hơn.

Bà không muốn hai anh em họ ở trong cái lồng nhà họ Cố này cả đời, khiến cho hai anh em họ cũng giống như bà, bị nhốt ở đây từ đó nảy sinh sự sợ hãi với thế giới bên ngoài.

Anh không oán hận Cố Gia Bảo, anh biết rằng bố anh đã làm hết sức mình rồi và quả thực là ông rất yêu mẹ anh, luôn muốn bảo vệ cho bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.