Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 883: Chương 883




Sao lại biến thành như vậy? Anh vậy mà lại để Hứa Minh Tâm nhìn thấy dáng vẻ dọa ma này của mình sao?

Hứa Minh Tâm thấy anh đi vào lâu vậy mà vẫn chưa ra, cô hơi lo lắng, cơm canh đều sắp nguội rồi. “Cổ Thnahf Trung, anh ở trong đó làm gì đấy? Có ổn không đấy?”

“Em đừng vào, cho anh năm phút.” Cố Gia Huy nhanh chóng nói.

Năm phút…

Rốt cuộc anh ở trong đó làm gì vậy?

Cô đợi một lúc, Cố Gia Huy đẩy cửa ra, anh đã rửa mặt, cạo hết râu trên mặt đi.

Nhưng nhìn vào dấu cạo của anh, có những chỗ bị cạo trượt, còn có thể nhìn thấy chút vết máu nữa.

Đầu tóc được làm gọn lại, cũng hiện rõ mấy phần điển trai.

Cho dù là ông chủ thì cũng là một ông chú rất quyến rũ, khí chất sa sút trên người cũng rất mê hoặc lòng người. “Bây giờ còn xấu không?”

Cố Gia Huy hỏi.

Hứa Minh Tâm không nhịn được mà cười tủm tỉm: “Từ khi nào mà anh lại để ý tới vẻ bề ngoài như vậy thế? Bình thường không phải luôn bày ra bộ mặt khó coi, đăm đăm khó chịu của người bốn mươi tuổi hay sao?”

“Đó là khi chưa có vợ, bây giờ không giống trước nữa, em chỉ cần nhớ dáng vẻ tuấn tú của anh là được, phải quên sạch bộ dạng xấu xí kia của anh đi.”

“Cái này… sợ rằng hơi khó đấy, nó đã in đậm trong tâm trí em rồi, em nghĩ cả đời này em cũng khó mà quên được, không ngờ Cố Gia Huy cũng có lúc như vậy đấy, ha ha ha..”

Hứa Minh Tâm không nhịn được mà cười tới nỗi gập bụng lại, trên bụng còn có vết bầm tím, còn khá đau, nhưng cô không nhịn nổi nữa.

Cố Gia Huy nghe vậy thì con ngươi sẫm lại, anh bước tới trước mặt cô, ôm lấy eo cô, khóa chặt cô trong lòng mình.

Hứa Minh Tâm không chút phòng bị, cứ thể bổ nhào vào lòng anh.

Sau đó…

Cô cảm thấy đôi môi mỏng cử thể ập xuống, cướp không khí trong miệng cô, điên cuồng gặm nhấm.

Đây… căn bản là ép người quá đáng, không nói một lời nào mà.

Hứa Minh Tâm vùng vẫy, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.

Anh giốn như bức tường bằng đồng bằng sắt, không chút lung lay.

Hứa Minh Tâm chầm chậm từ bỏ, bởi vì… cả người cô đã hơi mềm nhũn lại, cô không thể không khuất phục kỹ xảo thuần thục của anh được.

Người đàn ông này… sao có thể mê hoặc người khác như vậy chứ?

Đôi mắt mơ màng của cô có thể nhìn thấy làn da mịn màng của anh.

Anh nahwms mắt, hôn quên trời quên đất. Rất lâu sau, hai đôi môi mới tách ra, hai người thở hồng hộc.

Đỉnh đầu anh dán vào đỉnh đầu cô, cánh mũi chạm vào nhau. Môi hia người cách nhau không xa, đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau.

Anh hít sâu một hơi, ôm chặt lấy cô. “Bé ngốc, anh thật sự sợ em sẽ không tỉnh lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.