Vì sự an toàn, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với cô ta càng xa càng tốt.
Cô cứ ngỡ cô ta không phải là khắc tinh của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cô ta vẫn cứ là khắc tinh.
Lần trước đến biệt thự ở một đêm thì bị người ta bắt cóc.
Tối hôm qua tự dưng bị cô ta hăm dọa.
Hôm nay còn xảy ra việc này nữa. Đúng là một năm không may mắn mà.
Cô không hề mở cửa, cũng không hề lên tiếng, giả vờ như không có ai ở nhà.
Cô thay đồ trong phòng, đến áo ngực cũng cởi ra rồi, thật ra vết bỏng trước ngực cũng khá nghiêm trọng.
May là cô cởi bỏ quần áo kịp thời nên không đến mức nổi vết phồng nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Trong lúc cô đang bôi thuốc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ban công có tiếng động, trong lúc còn đang nghi ngờ thì cánh cửa ban công đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên ngoài. Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Sau đó, có ai đó đã kéo rèm cửa ra.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Bạch Thư Hân đứng như trời trồng. Cô đang ngồi trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, còn phần trên thì không mảnh vải che thân.
Ôn Mạc Ngôn vừa trèo từ dàn máy lạnh ngoài ban công vào, cũng may là Bạch Thư Hân không hề khóa cửa ban công, nên anh ta đã nhìn thấy…cơ thể của Bạch Thư Hân?
“Xin…xin lỗi.”
Ôn Mạc Ngôn giống như bị điện giật, anh ta lập tức quay lưng đi.
Nào ngờ ầm một tiếng, anh ta đập rất mạnh vào cánh cửa ban công khiến cơ thể to lớn của anh ta bị dội ngược lại.
Cánh cửa ban công rất gần với giường, chẳng qua chỉ cách vài bước chân mà thôi.
Bạch Thư Hân mở to mắt nhìn Ôn Mạc Ngôn bị dội ngược lại, ngã oạch xuống giường và nhìn thẳng vào mình.
Góc độ này…
Rất mê hoặc.
“Mẹ kiếp!”
Bạch Thư Hân thốt ra một câu chửi thề, cô nhanh chóng kéo cái gối qua và che chắn cơ thể mình lại.
Lẽ ra cô muốn kéo cái chăn nhưng cái chăn đã bị anh ta nằm đè lên rồi, cô không thể làm được gì cả.
Cô tung ra một bạt tay khiến Ôn Mạc Ngôn choáng váng hết mặt mày.
Sau đó thì tung ra một cú đá đã khiến anh ta ngã lăn lóc xuống đất.
Trong lúc anh ta chuẩn bị bò lên thì phía đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh tanh của Bạch Thư Hân.
“Nếu anh dám bò lên và nhìn tôi thêm một lần nữa thì tôi sẽ móc con mắt anh ra, chặt tay chân của anh và cắt cậu nhỏ của anh đó!”
Ôn Mạc Ngôn vừa nghe thấy lập tức ngồi thụp dưới đất, không dám nhúc nhích.
Trên mặt đang rất đau nhưng anh vẫn không dám động đậy.
Máu…
Anh ngửi thấy mùi máu tanh, không phải từ miệng chảy ra mà là từ mũi.
Anh không dám mở mắt ra, sợ mình thấy sẽ ngất xỉu đi.
Bạch Thư Hân lập tức nhảy xuống giường và xông vào nhà vệ sinh, một lúc sau đã mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra.