Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 983: Chương 983




Cô ngơ ngẩn nói: “Cho nên, anh vẫn thích em, đúng không?”

“Vậy thì sao chứ?”

Viên Hoài Nam buông lỏng người cô ta ra, nhìn chăm chăm vào cô ta, ép mình tàn nhẫn. “Cho dù tôi có yêu lại cô, vậy thì sao chứ, tôi vẫn quyết định muốn từ bỏ cô.”

“Vì sao?!”

Chu Thị Linh sốt ruột, lo lắng túm lấy ống tay áo của anh ta, giống như sợ anh ta sẽ chạy trốn. “Nếu anh yêu em, em cũng yêu anh, người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc!”

Cô có chút cố chấp nói.

Viên Hoài Nam thấy cô nghĩ đơn giản như thế, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười chua xót. “Bởi vì cô… Bởi vì tính tình của cô, chúng ta đã được định sẵn là không thể ở bên nhau. Cô quen dùng chiêu một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, tôi cảm thấy phiền, bố cô cũng cảm thấy phiền. Ông ấy cũng nhất trí cho rằng, là bởi vì tôi mê hoặc cô, mới khiến cô biến thành như vậy. Vậy thì, sẽ chỉ khiến bố cô càng thêm chán ghét tôi, cô nghĩ chúng ta còn có thể ở cùng nhau sao?”

“Cô cũng không tin tưởng tôi, cô nghi ngờ tôi. Tôi diễn cùng bất cứ nữ diễn viên nào, cô đều đến thăm phim trường, còn đe doạ người khác. Nếu không phải bọn họ kiêng kị thực lực của công ty truyền thông Thiên Hòa, chỉ sợ tôi đã bị đưa ra ngoài ánh sáng vô số lần từ lâu rồi.”

“Chu Thị Linh, cô yêu quá ích kỷ, kiểm soát đến mức khiến tôi không thở nổi, cô có biết không? Cho dù cô có tốt hơn, tôi cũng muốn rời xa cô, cô là độc dược của tôi, cô sẽ huỷ hoại tôi, cũng sẽ huỷ hoại chính bản thân mình. Cô biết lần này nếu như cô làm Hứa Minh Tâm có bất trắc gì, toàn bộ nhà họ Chu đều sẽ biến mất mãi mãi.”

“Hứa Minh Tâm?”

Viên Hoài Nam nói một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một việc. Đáng chết, sao anh ta lại có thể quên mất Hứa Minh Tâm chứ, để cô lại ở trên thuyền.

Anh ta nhăn mặt nói: “Tôi quên mất, Hứa Minh Tâm vẫn còn ở trên thuyền, giờ tôi phải qua bên đó trước. Tôi sẽ liên hệ người nhà họ Chu cho cô, cô về đó đi.”

Anh ta quay người, do dự một lát sau đó mới lấy điện thoại gọi cho Cố Gia Huy.

Anh ta bắt buộc phải đích thân xin lỗi, như vậy mới có thể giảm bớt nghiệp chướng mà Chu Thị Linh gây ra.

Khoảnh khắc anh ta quay người đi Chu Thị Linh gắt gao bắt lấy cánh tay anh ta. Bàn tay của cô ta, vẫn luôn lạnh lẽo như vậy. “Lần này em sẽ thật sự thay đổi, anh có tin em không?”

Thời khắc này Chu Thị Linh hối hận vô cùng, bây giờ cô ta mới biết tính khí của bản thân xấu đến mức nào. Trước đây việc gì cô ta cũng làm theo ý mình không nghe bất cứ ai, cứ cho rằng một là khóc, hai gây rắc rối, ba dọa treo cổ là những thủ đoạn mà phụ nữ dùng không bao giờ thấy chán.

Thì ra…sẽ khiến người khác mệt mỏi. Cô sẽ thay đổi, lần này là nghiêm túc, nói được làm được. “Đợi lát nữa rồi nói.”

Viên Hoài Nam vô cùng nhẫn tâm, nhất quyết không quay người mà còn giật tay khỏi tay cô ta, bước từng bước lớn rời đi. Hứa Minh Tâm cảm thấy bản thân đói phát ngất ra rồi, cô ngồi trên boong tàu, ôm lấy lan can, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thương. “Muốn uống canh cá quá đi.”

Hứa Minh Tâm liếm liếm cánh môi khô khốc, ở đây đến một cốc nước lọc cũng chẳng có, cô cảm thấy mình sắp tụt đường huyết rồi. “Hứa Minh Tâm!”

Cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc, cô còn nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.

Chẳng lẽ cô gặp ảo giác rồi sao, sao có thể nghe thấy giọng nói của Cố Gia Huy chứ.

Chính vào lúc này, có một chiếc thuyền ca-nô đang được lái đến gần, người đứng ở ngay đầu thuyền không phải Cố Gia Huy đó sao? “Cố Gia Huy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.