Tâm trạng Thẩm Tuệ có hơi kích động, điều này làm cho Ngôn Dương đau lòng chết đi được.
“Vợ, em đừng tức giận, anh xoa bóp cho em. Bố bảo này con cũng thật là, con không nhìn thấy tâm huyết của mẹ con à?”
“Mẹ nó! Ông mắng ai đấy?” Thẩm Tuệ không khách khí lườm ông ta một cái.
Ngôn Dương lập tức sợ luôn.
“Vợ, anh đang dạy con mà, anh không mắng em!”
“Minh Tâm, con nói cho mẹ biết, tại sao con không muốn đi con đường nghệ sĩ. Nhà họ Ngôn có tài nguyên tốt nhất, trong giới giải trí mẹ cũng có tiếng tăm rất lớn, nếu mẹ toàn tâm toàn ý dìu dắt con, thì không đến một năm, mẹ có thể khiến cho con đứng vững gót chân trong giới diễn xuất.”
“Con có biết cái này có ý nghĩa gì không? Đây là con đường tắt nhanh nhất đấy, đến lúc đó lại công khai quan hệ của con và Cố Gia Huy, tuyệt đối sẽ không có ai nói gì hết.”
Thẩm Tuệ bình tĩnh nói, bà ấy hy vọng cô không phải là nhất thời xúc động.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hô hấp cũng khẩn trương hơn vài phần.
Những gì Thẩm Tuệ nói, cô hiểu. Một năm ngắn ngủi, cô liền có thể xứng đôi với Cố Gia Huy.
Nhưng...
Cô không thích làm diễn viên, cô tin rằng Cố Gia Huy cũng không muốn.
“Mẹ nuôi, bố nuôi có khuyên mẹ rút khỏi giới diễn xuất không?”
“Tất nhiên là ông ấy chỉ ước gì mẹ rút ra.”
“Thế mẹ có biết vì sao lại thế không?”
“Cái này còn cần hỏi sao? Giới giải trí phức tạp, ngôi sao nữ có bản thân xuất sắc, cũng có hoàn cảnh xấu. Hơn nữa bởi vì quay phim cần, có diễn cảnh hôn có diễn cảnh giường chiếu, ông ấy lại không phải người trong giới, sao mà chịu nổi chứ. Đã bao nhiêu năm trôi qua như này rồi, tính khí của ông ấy vẫn chẳng bớt lại tí nào, thật là tức chết mẹ mà.”
“Vợ... anh sai rồi, anh... anh không khống chế được bản thân...”
Ngôn Dương đáng thương nói xin lỗi. “Mẹ nuôi, Cố Gia Huy cũng không phải là người trong giới giải trí, anh ấy cũng không thể chấp nhận được. Thật ra trong lòng bố nuôi cũng rất lo lắng, đúng không. Những năm nay đều chưa từng thay đổi, là bởi vì quan tâm mẹ. Ngay từ đầu mẹ nuôi đã chọn nghề nghiệp này, là sự nghiệp của mình, mẹ cũng rất nhiệt tình. Cho nên bố nuôi mới ủy khuất chính mình, không
có làm khó mẹ. Vì để bảo vệ mẹ, ông ấy mới để cho mẹ chỉ đại ngôn sản phẩm của nhà họ Ngoon. Nhưng mỗi lần mẹ ra ngoài hoạt động, con nghĩ chắc chắn là bố nuôi rất buồn.” “Nhưng ông ấy biết, nếu có cãi nhau thì cũng không thay đổi được, trái lại còn làm mẹ giận. Con không muốn lấy cái này làm sự nghiệp, con không thích một tí nào. Con quay cái quảng cáo này, chỉ là muốn chứng minh, con không phải là bình hoa, con có sở trưởng của mình. Con không muốn làm cho Cố Gia Huy lo lắng cho con, con là vì anh ấy nên mới như thế này
, nếu làm cho anh ấy lo lắng cho con khắp nơi, con nghĩ mình đã đi ngược lại ước nguyện ban đầu.”
“Con biết, nếu con từ bỏ, con phải vất vả và cố gắng nhiều hơn nữa, nhưng con không sợ, có Cố Gia Huy ủng hộ con, con nghĩ con có thể đi tiếp được!”
Thẩm Tuệ nghe được lời này thì hơi bất ngờ, không ngờ Hứa Minh Tâm lại nhìn thấu đáo như thế, trong thế giới hào nhoáng như này, vẫn có thể biết rõ cái mình muốn, không bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Còn bà ấy vẫn luôn biết Ngôn Dương càn quấy, luôn quấy rầy công việc của bà ấy, nhưng bà ấy lại quên mất... ông ấy yêu mình sâu đậm, nên mới ghen.
Bà ấy khẽ nhíu mày và có hơi xấu hổ.
“Được thôi, nếu con đã quyết định rồi, thế mẹ nuôi cũng không nói thêm gì nữa. Mẹ nuôi cũng tin là con có thể, cái gì bắt đầu thì cũng khó, có chỗ nào khó khăn thì nói với bọn mẹ, tuyệt đối đừng giấu trong lòng, biết chưa?”
“Con biết rồi, thế không còn chuyện gì nữa thì con về đây, Cố Gia Huy vẫn đang chờ con.”
“Được, mẹ bảo tài xế chở con về.” Sau khi Hứa Minh Tâm đi, Thẩm Tuệ quay người lại nhìn Ngôn Dương: “Không ngờ em đã sống nhiều năm như này rồi, còn không nhìn thấy bằng một cô bé. Vậy mà em lại... coi nhẹ anh hơn hai mươi năm, quên hỏi trong lòng anh có buồn hay không. Tính khí em không tốt, chỉ biết oán trách giận dỗi với anh, hình như anh chưa bao giờ
giận đỏ mặt với em.”
“Hơn hai mươi năm rồi, anh cũng nhịn được hả?”
“Đừng nói là hai mươi năm rồi, cả đời này anh cũng sẽ nhịn em, bao dung em, yêu em. Nghe được những lời này từ trong miệng em là anh đã cảm thấy sự cố gắng của mình bao nhiêu năm nay không hề uổng phí. Tính khí xấu của em là anh chiều ra, tất nhiên cũng chỉ có chịu được thôi.”
“Ngôn Dương... có đáng không?”
Bà ấy nhìn thẳng vào mắt ông ta, hỏi từng chữ một.
Có đáng không?
Khi xưa đã trả cái giá lớn như thế để có được bà ấy.
Nay lại phải tốn cả đời, cam tâm làm thê nô.
Ông ta bỏ ra quá nhiều, còn bà ấy thì không theo kịp.
Cái duy nhất bà ấy bỏ ra, chính là bầu bạn trước mặt ông ấy, không xa không rời.
“Xứng đáng.”
Ngôn Dương mỉm cười nói, hai chữ này không có bất kỳ sự do dự nào.
Nếu lại chọn thêm lần nữa, ông ta vẫn sẽ trả giá hết thảy, để có được bà ấy.
Đời này, không cưới bà ấy, thề không làm người!
Hứa Minh Tâm đi ra khỏi nhà họ Ngôn, tâm trạng cô rất tốt, xác định con đường mà mình muốn đi, cô rất có lòng tin vào tương lai.
Cô vừa chơi điện thoại vừa hỏi Cố Gia Huy có đã làm xong việc chưa.
Hôm nay là thứ bảy, hình như anh gặp phải vụ khó giải quyết, trên cơ bản là cả ngày đều ở trong thư phòng.
Lúc đầu cô nghĩ là chủ tịch tập đoàn, thì chỉ cần uống trà ký tên, hàng ngày đi vào đấu tiền.
Giờ xem ra, không có bất cứ thành công nào là ngồi mát ăn bát vàng cả.
Cố Gia Huy nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Tôi xong việc rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn, lâu rồi chúng ta không ra ngoài ăn một bữa.”
Đã gần nửa tháng, Hứa Minh Tâm toàn bận rộn chuyện quay chụp, bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thực nên đi ra ngoài giải sầu rồi.
Cô về đến nhà, Cố Gia Huy đã thu thập xong.
Anh không mặc comle, mà khoác một chiếc áo bành tô màu xám, bên trong là áo len cao cổ màu trắng, bên dưới là quần thường, và một đôi giày.
Hửm?
Đây vẫn là Cố Gia Huy mà cô quen sao?
Cô há to miệng, đứng như trời trồng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Gia Huy trẻ ra mấy tuổi.
Trời, đây là ông chú hai mươi chín tuổi thật sao? Cảm giác giống như anh chàng thiếu niên vừa mới hai mươi tuổi thôi ý!
Cao một mét tám mấy, vai rộng eo thon, vốn chính là cái giá áo di động.
Lại phối thêm quần áo thoải mái kiểu Hàn, trông anh đẹp trai bức người.
“Em về rồi à, tôi đã thu tập xong, chuẩn bị ra ngoài đây.”
Cố Gia Huy thản nhiên nói.
“Đợi đã, có khả năng là tôi đang nằm mơ.”
Nói xong, cô lui ra ngoài rồi phanh một tiếng đóng cửa lại.
Sau đó, mặc niệm trong lòng ba tiếng vừng ơi mở ra, rồi lại mở ra một lần nữa.
Cố Gia Huy vẫn mặc bộ quần áo đó.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Anh... sao anh mặc thành thế này?” “Chẳng phải trước đó em nói, nếu tôi không mặc comle, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn nhiều à? Tôi thấy tối nay hiếm khi chúng ta có thế giới hai người, cho nên tôi liền bảo Khương Tuấn phối đồ giúp tôi một chút. Có đẹp không? Nếu không đẹp thì tôi đi thay. Đúng lúc, tôi cũng không thích lắm, tôi cứ cảm giác không nghiêm túc, không chín chắn
.”
“Đừng đừng đừng! Như thế này là tốt nhất!”
Hứa Minh Tâm xông tới, giữ chặt cánh tay anh.
“Chúng ta ra ngoài hẹn hò, đâu phải đi bàn chuyện làm ăn, mặc đứng đắn chín chắn như thế làm cái gì? Chúng ta ăn cơm xong thì đi dạo phố xem phim, chúng ta mua áo tình nhân, ăn bỏng ngô, đi trên phố bắt trẻ con, thế nào?”
“Được.”
Vốn dĩ, chuyện mà Cố Gia Huy không thích nhất chính là các cặp tình nhân sến súa, anh cảm thấy rất là vô vị.
Nhưng bây giờ... anh hận không thể làm hết một lượt tất cả những việc nhỏ thiên mật mà các cặp đôi hay làm.
“Hứa Minh Tâm, em nghĩ cặp đôi yêu nhau bình thường sẽ làm cái gì?” Lúc lái xe, Cố Gia Huy nắm chặt tay cô, rồi hỏi.