“Đúng… đúng… vậy là anh đã gặp tôi đúng không? Không phải là tôi đã kết thúc quãng đời độc thân của anh rồi sao? Tôi còn chưa nói xong nửa khúc sau mà anh đã xuất hiện…”
“Vậy là tôi xuất hiện không đúng lúc?”
“Không…”
Cô dám nói sự thật sao? Cô vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Hứa Minh Tâm, trong đôi mắt của Cố Gia Huy bỗng ẩn chứa nụ cười.
Có lẽ cuộc sống của anh quá cô đơn, nên khi một cô gái líu lo, tinh nghịch đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời khiến anh cảm thấy thú vị, dễ chịu hơn nhiều.
“Vậy em nói nốt nửa khúc sau đi, tôi muốn nghe.”
Anh cố tình làm khó cô, cũng không có ý định buông tha cho cô gái vui tính này.
Hứa Minh Tâm trong phút chốc cảm thấy đầu mình nặng trịch.
Cô phải ca ngợi công lao đức hạnh của cậu ba nhà họ Cố sao?
Dù câu từ của cô có hay đến đâu thì cũng khó mà tìm được những tính từ tuyệt mỹ để miêu tả anh!
Mãi một lúc sau Hứa Minh Tâm mới lên tiếng: “Anh cao to khoẻ mạnh, dáng vẻ cường tráng, đem lại cho người ta cảm giác an toàn.”
“Một cơ thể tỷ lệ vàng, một giá treo quần áo điển hình!”
“Hơn nữa, anh còn rất giỏi…”
Cô thật sự không thể tìm thấy một tính từ nào nữa, chính vì thế có chút lắp bắp khi nói.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Cố Gia Huy quay sang nhìn Hứa Minh Tâm, sau đó bước về phía cô.
Cô sửng sốt, vội vàng lùi lại phía sau nhưng không may đã bị vòng tay to lớn của anh chặn lại, không thể thoát ra được.
Đôi môi mỏng của anh áp sát lên vành tai cô, hơi thở nóng ẩm xâm nhập khiến cô bỗng run lên.
Giọng nói trầm ấm mang theo chút giễu cợt của anh vang lên: “Tôi giỏi hay không, em cũng biết sao?”
Hứa Minh Tâm nghe một hiểu hai, cảm tưởng như máu trong người cô bỗng dồn thẳng lên trán, mặt mũi đỏ bừng, dái tai đột nhiên chảy máu.
Cố Gia Huy quả thực đã cắn vào đó, tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng.
Hành động đó giống như là sự trừng phạt, không đau lắm nhưng lại đủ khiến tim cô thắt lại.
Cố Gia Huy là chó à? Hết gặm rồi lại cắn cô!
Cô vội vàng đẩy người anh ra, đỏ mặt nhìn Cố Gia Huy: “Tôi… tôi phải đến trường, sao anh lại tìm tôi?”
“Tôi quên mất không nhắc em, tối nay em đi cùng tôi về nhà gặp bố.”
Cố Gia Huy biết cô là người nhát gan nên cũng thôi không trêu chọc nữa.
Đúng là hành động vừa rồi của Cố Gia Huy quá vội vàng, anh nên áp dụng biện pháp từ từ đối phó với cô gái này thì hơn!
Cô nghe xong gật đầu lia lịa, không dám ở lại chỗ anh nữa, nhanh chóng đem đồ đạc của mình rời đi.
Hứa Minh Tâm hệt như một con thỏ đang tìm cách chạy trốn.
…
Đến tối, Cố Gia Huy lái xe đến đón cô.
Hứa Minh Tâm quả thực rất hồi hộp khi gặp bố chồng tương lai, đến nỗi bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi xuống xe, cô có chút kinh hãi khi nhìn thấy cánh cổng sơn mài màu đen được chạm khắc cùng với toà nhà cao ngất ở phía sau.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao, leo bám những người có tiền, nhưng bây giờ quả thực cô lại được gả vào nhà giàu có.
Hứa Minh Tâm lo lắng đến mức tay chân không thể luống cuống, đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp cùng với lực vừa đủ khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô quay đầu liếc nhìn Cố Gia Huy, vừa lúc bắt gặp đôi mắt sâu thẳm pha chút thần bí của anh.
Trái tim cô khẽ run lên, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt Cố Gia Huy chứa đầy vẻ hung hãn khiến người ta cảm thấy sợ hãi
Lúc cô cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng của anh bỗng vang bên tai cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Nghe được những từ này, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đúng… có người đàn ông của mình ở đây, cô sợ cái gì chứ?
Hai người đi thẳng vào nhà, chỉ có người giúp việc đang trong phòng khách, còn ông nội Cố vẫn đang ở trên lầu.
Cố Gia Huy bảo người giúp việc đưa Hứa Minh Tâm đi ngắm nghía xung quanh, còn anh thì lên mời ông nội Cố xuống.
Người giúp việc đưa cô đi khắp nơi. Nhà của anh là một ngôi nhà cổ với lối thiết kế rất sang trọng, có rạp chiếu phim riêng, bể bơi, đằng sau nhà còn xây dựng một khu vườn.
Mùa hè là lúc hoa nhài nở rộ.
Gió đêm khẽ thổi qua đưa hương hoa thơm ngào ngạt bay khắp không gian.
Cô thích ở đây nên đã bảo người giúp việc rời đi, để cô ở lại một mình.
Cô không biết rằng vào lúc người giúp việc xoay người rời đi, một đôi mắt u ám trong bóng tối bỗng nhìn chằm chằm vào hình bóng yêu kiều của cô...1