[Giờ tôi đói rồi, tôi muốn ăn bánh ngọt cô làm.]
“Không phải là cô chuẩn bị đồ ăn ngon cho tôi à, sao lại biến thành tôi rồi? Thôi bỏ đi, cũng không sao cả!”
Hứa Minh Tâm đẩy cô ấy đến phòng bếp, bắt đầu nhào bột.
Trên tay cô toàn là bột mỳ, cô không kìm được quệt lên mũi Giản.
Giản nhíu mày, cô ấy cũng đi qua sờ vào bột mỳ, nhưng cô ấy ngồi trên xe lăn, không với tới mặt cô, nên đành phải tức giận quệt lên quần áo cô.
“Rửa cho cô một quả cà chua này, lót dạ.”
Hứa Minh Tâm đã rửa hai quả hồng, cho cô ấy một quả mình một quả.
Sau đó cô liền cắn miếng to luôn.
Giản nhìn thấy tướng ăn của cô thì rất là kinh hãi, ở nhà cô ấy là không được phép ăn như thế.
Ăn không nói ngủ không nói, ăn miếng nhỏ nuốt chậm, há miệng phải nhỏ.
Mỗi lần cả nhà ăn cơm, đều là kim rơi có thể nghe thấy tiếng, bầu không khí áp lực đến đáng sợ.
Nhưng bây giờ... cô ấy bỗng cảm thấy nhà rất ấm rất ấm, căn bếp này cũng trở nên đặc biệt thiên thiết.
Cô ấy đánh bạo, học theo dáng vẻ của Hứa Minh Tâm, há to miệng cắn một miếng.
Rất ngọt, nước bắn bốn phía.
“Ăn ngon không?”
Giản gật đầu mạnh.
“Thế lát nữa đắp mặt nạ không? Tôi thấy trong tủ lạnh có rất nhiều dưa chuột tươi đấy!”
[Dưa chuột? Mặt nạ?]
Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt ngốc ngốc đánh yêu của Giản, cô lập tức thở mạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng như này, dán đầy dưa chuột lên thì sẽ thế nào nhỉ?
Cô bỏ đồ vào lò nướng, sau đó cắt lát dưa chuột, rồi bắt đầu dán lên mặt Giản.
Giản lắc đầu lia lịa.
[Xấu quá!]
Giản ghét bỏ.
“Không xấu không xấu, cô xinh như vậy, đắp cái gì cũng không xấu! Ngoan nào đừng nhúc nhích!”
Giản ngồi trên xe lăn, căn bản là không thể hoàn thủ, cô ấy đành phải khuất phục dưới uy của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm còn chụp vài tấm hình nữa.
Giản tỏ vẻ ủy khuất, Hứa Minh Tâm không đành lòng, cũng đành đầy lên mặt mình.
Sau đó cô lại gần Giản, rồi chụp một bức hình với Giản.
“Thực ra vẫn xinh lắm đó, dưa chuột bù nước, lợi khí làm đẹp đó!”
Sau đó, Hứa Minh Tâm ngồi tựa lên sô pha, còn Giản thì ngồi trên xe lăn, hai người ngửa mặt nhìn trần nhà.
Bọn họ quay đầu sang nhìn đối phương, kết quả... cả hai đều phì cười.
“Ha ha, cô giống rau xà lách!”
[Cô giống Nicolas mà trước đây tôi nuôi.]
“Nicolas là cái gì?”
[Rùa xanh.]
“...”
Hừ hừ, nếu không phải là thấy cô xinh, thì tôi đã đáp lại rồi.
Bọn họ vừa đắp mặt nạ, vừa cắn dưa chuột.
Mà giờ phút này, Dracule và đám người giúp việc ở ngoài cửa nhìn vào, bọn họ đều lau nước mắt cảm động.
Đã lâu lắm rồi không thấy cô chủ vui như vậy.
Bởi vì cô chủ sẽ không nói, cho nên người giúp việc ở đây đều đã học xong ngôn ngữ tay.
Mỗi lần gặp mặt toàn là khoa tay múa chân ra hiệu, cho nên cả căn phòng đều sẽ trầm lặng.
Hễ cô chủ nghe thấy một chút âm thanh liền sẽ bực mình, có thể là bởi vì bọn họ có thể nói, còn mình thì không thể nói.
Cái cảm giác nói không ra lời này, rất khổ rất khổ, bọn họ xem ở trong mắt, cũng có thể cảm nhận được trong lòng.
Hiếm khi cô chủ vui vẻ như vậy, cô ấy giống như một đứa trẻ vậy.
Cũng hiếm thấy, có người có thể đi vào thế giới của cô ấy, rồi dẫn cô ấy ra.
Đợi bọn họ đắp mặt xong, bánh ngọt mà Hứa Minh Tâm làm cũng được rồi.
Ăn đồ ăn sao lại không xem phim cơ chứ.
“Xem phim Hàn không?”
Cô nói với vẻ gian xảo.
[Phim Hàn? Chưa xem bao giờ.]
Chị đây cho cô xem này!
Sau đó, Hứa Minh Tâm mở những bộ phim mà cô đã lưu trước kia ra.
Phim trường học Hàn quốc, quả thật là ngọt lắm luôn, rải đường bất cứ lúc nào.
Chống tay vào tường, chống tay xuống giường, các kiểu chống tay luôn.
Còn có hở một tí là xoa đầu, cúi người hôn, thật sự là ngọt chết đi được.
Hứa Minh Tâm ôm gối, cô vừa ăn vừa thét lên.
Mới đầu Giản bị cô làm giật mình, cả người sởn tóc gáy, nhưng dần dần cũng có thể cảm nhận được trái tim thiếu nữ của Hứa Minh Tâm rồi.
Khi nam chính cúi người hôn nữ chính, Hứa Minh Tâm sẽ phát ra tiếng i i i, hình như là rất kích động, cũng như là rất đau khổ.
Lúc nam chính cứu nữ chính khỏi cảnh nguy hiểm, Hứa Minh Tâm sẽ nắm chặt hai tay, cô còn kích động hơn cả nam chính nữa.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh khi nam chính tấn công nữ chính, cô liền che mắt, tay thì mở ra khe hở, rất là dối trá.
Hóa ra... cô thích kiểu này à!
Giản đẩy xe qua, chặn trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm có hơi sửng sốt.
“Sao vậy?”
Không ngờ đột nhiên Giản đặt một tay bên cạnh người cô, sau đó nhìn mình với ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Cô ấy lại gần bất ngờ, cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô ấy, giống như một loại hương hoa, rất thanh nhã.
“Cô... cô làm gì vậy?”
Cô nói chuyện cũng không lưu loát nữa rồi.
[Chẳng phải cô thích như thế này sao?]
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa, vừa nãy đúng là cô có bị ghẹo, nhưng mà... cô là nữ mà!
“Đợi cô trở thành con trai, rồi hẵng nói với tôi lời này! Nhóc con!”
Giản nghe vậy, ánh mắt cô ấy hơi thâm thúy.
Màu lên bên trong, có chút u buồn.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đã ảm đạm đi, cô không biết mình đã nói sai cái gì.
“Hay là cô không thích xem phim Hàn?”
[Không có, thích, tiếp tục xem.]
Cô ấy viết ngắn gọn, sau đó tiếp tục nghiêm túc xem.
Bất tri bất giác, thời gian dần trôi, Giản cũng không biết là thời gian trôi qua nhanh như vậy, chỉ xem có ít phim truyền hình như vậy, đã hết rồi.
Hứa Minh Tâm cũng phải ra về rồi.
Có lẽ là nhận ra Giản không nỡ, Dracula tiến lên nói: “Tôi vừa biết được tin là, cô Thẩm Tuệ phải diễn tập suốt đêm, đoán chừng là không về được. Cô Hứa đi về thì cũng chỉ là có một mình, chi bằng cô ở lại chơi thêm với cô chủ đi.”
Ông ấy vừa dứt lời, Hứa Minh Tâm đã nhận được tin nhắn, là Thẩm Tuệ gửi tới, nói là tối nay mình có việc, không về được, dặn cô chăm sóc tốt cho bản thân.
Xem ra đúng là bà ấy rất bận, nếu không bà ấy đã gọi điện thông báo rồi.
Cô cũng vui vẻ ở lại thêm một đêm, thật sự là Giản quá xinh.
Đồ xinh đẹp luôn làm cho người ta nhìn không chớp mắt, yêu thích không buông tay.
Giản đưa mắt nhìn Dracula với ánh mắt vô cùng cảm kích, sau đó cô ấy dùng ngôn ngữ tay trao đổi.
[Cảm ơn chú Dracula.]
[Cô chủ, mười giờ sáng mai bà chủ về.]
[Tôi biết rồi, tôi sẽ tiễn cô ấy về trước mười giờ.]
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Dracula đi bố trí phòng khách.
Nhưng không ngờ, nửa đêm trời lại đổ mưa và tuyết rơi.
Cơn mưa mùa đông rét lạnh âm trầm.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm ngủ ở nhiều phòng như này, nằm trên chiếc giường to như này, cô lăn ba vòng cũng chưa rơi xuống đất.
Nhưng mà... cô lại cảm thấy rất sợ!
Căn phòng rộng như này, ngủ một mình cảm giác rất quỷ dị.
Hứa Minh Tâm ảo não đi tới phòng của Giản, cô gõ cửa rồi đi vào trong.
Giản đã thay chiếc váy ngủ màu trắng, chiếc váy không có rườm rà, nó hơi rộng.
Thấy cô ấy gầy gầy nho nhỏ, nhưng quần áo mà cô ấy cởi xuống rất nặng, kỳ thực khung xương cũng không phải là rất nhỏ.
Cô chú ý đến một điểm, Giản cũng không ngực!
Hứa Minh Tâm không khống chế được móng vuốt sói, cô không nhịn được sờ vào ngực cô ấy.
Giống cô, cô thoải mái rồi!
Giản bị bất ngờ không kịp phòng bị, hai gò má đỏ bừng.
Cô ấy vội vàng đẩy xe lăn, lùi về sau mấy mét.
“Xấu hổ à? Không sao, chúng ta đều là con gái mà! Tối nay tôi có thể ngủ cùng cô không? Phòng nhà cô to quá, tôi ngủ một mình cảm giác sợ lắm... con người tôi, khá sợ... sợ mấy cái kỳ dị, cho nên tôi không dám ngủ...”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ đáng thương.
Giản hơi do dự, ánh mắt nhoáng cái trở nên phức tạp, cứ như thể cô ấy đã lâm vào cuộc chiến thiên nhân vậy. Cuối cùng là cho hay không cho, ngủ cùng nhau, cô... liệu cô có phát hiện ra bí mật của mình không?1