Bằng không, chỉ dựa vào quan hệ của cô và Cố Gia Huy, ai dám sai bảo, có khi nịnh nợ còn kịp đấy chứ.
Người khác nhoáng cái trở thành phu nhân tổng giám đốc, chắc chắn sẽ vui đến mức không tìm thấy hướng Bắc nữa luôn. Nhưng mà Hứa Minh Tâm thì khác.
Cô chân thực, cho nên sẽ vĩnh viễn không bị tiền tài quyền thế mê hoặc.
“Ông chủ, còn mấy chai này, cho tôi đi.”
Bạch Thư Hân chủ động nói, làm cho cô hơi ngạc nhiên.
Hứa Minh Tâm còn tưởng là trong lòng cô ấy không thoải mái, không chịu mang nước về cơ.
Bạch Thư Hân đối diện với ánh mắt của cô, mỉm cười nói: “Cậu nói đúng, tớ có thể dán lên cái mác của người đó, nhưng không được trở thành kẻ phụ thuộc vào anh ấy.
“Ai đấy?” Không phải là cậu yêu đương mà dấu tớ đấy chứ?”
“Không nói cho cậu biết.”
Bạch Thư Hân tính tình kiêu căng, mà còn vô pháp vô thiên, nếu mà là trước đây, chắc chắn cô ấy sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại...
Cô ấy cảm thấy Hứa Minh Tâm nói đúng.
Lệ Nghiêm, anh không chi phối em được đâu!
Anh là anh trai của em, nhưng em tuyệt đối sẽ không trở thành người phụ thuộc vào anh!
Cô ấy muốn chứng minh bản thân, để cho Lệ Nghiêm hay xem nhẹ cô phải cúi đầu!
Chẳng mấy chốc bọn họ đã mua nước về, hai người mệt thở hồng hộc như cún, nhưng những người kia chẳng thèm khen lấy một câu, trái lại còn oán trách.
Oán trách đi mua lâu như vậy, mua sai loại.
Bỏ công sức không thu được kết quả.
Bạch Thư Hân tức đến mức mặt cô ấy xanh mét, nắm tay cũng siết chặt.
Hứa Minh Tâm trông thấy thì kinh hồn bạt vía, cô thật sự sợ Bạch Thư Hân sẽ xông qua, đấm cho mỗi người một phát.
Thật lâu sau, cô ấy hít thở sâu: “Hít vào, tôi không tức giận. Thở ra, tôi không giết người! Hít vào, tôi không tức giận, thở ra...!”
Lặp đi lặp lại như thế mấy cái, cô ấy mới nhịn xuống được.
“Đi thôi.”
Sau đó, bọn họ lại đeo các đồ, rồi tiếp tục chạy tiếp.
Ở đây có một chỗ gọi là động nhân duyên, tương truyền đôi tình nhân mà tìm được động nhân duyên, hai người cùng ước nguyện, thì sẽ nhận được chúc phúc.
Hoặc là, lấy được thẻ ước nguyện của cửa động nhân duyên cũng được.
Nhưng động nhân duyên ở chỗ sâu, phải đi vào rất xa.
Có người đề nghị đi đến đó, có người thì tiếp tục lên núi.
Hứa Minh Tâm cũng đi theo.
Bụng Bạch Thư Hân không thoải mái, cô ấy nóng lòng tìm nhà vệ sinh, nhưng ở đây không có nhà vệ sinh, còn ở phía trên.
Cho nên Bạch Thư Hân đi trước một bước.
Động nhân duyên xa hơn so với tưởng tượng, hiện tại lại không phải mùa du lịch, cho nên căn bản là không tìm được du khách khác.
Trên tảng đá che kín rêu xanh, không cẩn thận một tí là sẽ trượt chân.
Cô cẩn thận đi qua, nhìn thấy động nhân duyên, bên trong có một đôi tượng đá cúi lạy, trên người tô đầy màu đỏ, giống như là áo cưới đỏ rực vậy.
Rất nhiều người vẫn chưa đi vào, bởi vì bên trong hơi rách nát, bọn họ toàn là nhặt thẻ cầu nguyện xong liền đi.
Hứa Minh Tâm dáng người thấp, cô muốn lấy một cái thẻ cầu nguyện, nhưng với mãi chưa đến.
Cô muốn tìm người giúp, nhưng bọn họ phải nhanh chóng lên đỉnh núi nghỉ ngơi, lấy được đồ xong thì đi luôn chẳng thèm quay đầu.
Hứa Minh Tâm cố gắng nhảy, cuối cùng đã với được một cái thẻ ở chỗ cao.
Nhưng không ngờ lúc chân chạm đất, đoán được là tảng đá rêu xanh, một cước nhảy xuống không vững, cô đã ngã thật mạnh xuống đất.
Đau quá...
Cô hít một ngụm khí lạnh, nước mắt cũng rơi xuống.
Bàn tay xước xoát, đã thấy máu.
Cô ngẩng đầu muốn gọi người giúp, không ngờ bọn họ đi với tốc độ rất nhanh.
Cũng phải, bọn họ toàn ăn mặc nhẹ nhàng, nào có mang nhiều đồ như cô.
Cô run run đứng dậy, muốn đuổi kịp đội ngũ, nhưng chân đau như xát muối, căn bản là không bước được.
Tình hình này của cô, đừng nói là lên núi, xuống núi thôi đã khó khăn rồi.
Cô đành phải quay lại động nhân duyên, ngồi trên chiếc đệm cói rách nát, đợi Bạch Thư Hân giải quyết xong thì đến tìm mình.
Trong động gió lạnh, lạnh quá...
Cô lạnh run ôm chặt lấy mình, cảnh giác nhìn xung quan, nơi này thần linh phù hộ, chắc là không có ma quỷ đâu nhỉ?
Hứa Minh Tâm biết là càng nghĩ thì càng sợ, nhưng mà cô không khống chế được bản thân.
Cô chỉ có thể co lại ở góc, chờ Bạch Thư Hân.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại đều đã lên đến đỉnh núi.
Cố Gia Huy quét mắt một vòng, không khỏi nhíu chặt chân mày.
Hứa Minh Tâm không có ở đây, cô ấy đi đâu rồi?
Anh đã nhìn thấy Bạch Thư Hân, anh gọi cô ấy qua.
“Minh Tâm đâu?”
“Cô ấy chưa tới sao?”
Bạch Thư Hân cũng phát hiện ra vấn đề này, Hứa Minh Tâm chưa lên!
Cô ấy vội vàng hỏi người đi đến động nhân duyên vừa nãy, bọn họ đều không chú ý đến Hứa Minh Tâm, dù sao cũng là người nhà đi theo, lại không quen, ai mà lo được nhiều như vậy.
“Điện thoại của cô đâu, xem xem cô ấy có tìm cô không!”
“Điện thoại tôi... vừa rơi xuống toilet rồi...”
Bạch Thư Hân bi thương nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, cô nhóc lơ mơ Hứa Minh Tâm kia, sao có thể một mình ở trên núi.
Anh hỏi thăm đường đi đến động nhân duyên, một mình xuống núi trước.
Hứa Minh Tâm vẫn đang ở trong động, đáng thương, sau đó trời còn đổ mưa nữa.
Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay nắng đẹp, nhưng không ngờ mưa trên núi lại khó lường như này, nói đến liền đến.
Nơi này râm, chắc là mưa một trận thôi.
Nhưng rốt cuộc là mưa thu, mưa còn kèm theo gió lạnh.
Gió lạnh thổi vào, mang theo hạt mưa giá lạnh, rơi lên người cô, cô vội vàng dịch chiếc đệm cói vào trong, dùng hai tượng đá che mưa cho mình.
“Ông anh bà chị à, vất vả một chút nha, tôi dâng cho hai người ít cống vật.”
Sau đó, cô trịnh trọng lấy hai gói que cay Vệ Long từ trong túi ra.
“Rất chính tông, hai người nếm thử đi!”
Cô nói một mình, sợ hãi.
Đúng lúc này, phía ngoài chợt truyền đến một âm thanh không rõ, hình như đang gọi tên mình.
“Thần linh... hay là ma quỷ?”
Lòng cô lộp bộp một cái.
“Ông anh bà chị à, nhớ phù hộ cho tôi đấy, trong núi nhiều yêu ma tinh quái, tôi vô ý mạo phạm nơi này thôi!”
“Hứa Minh Tâm!”
Âm thanh đến gần, đúng là có người đang gọi mình.
Trong sơn cốc đáp lại từng hồi, nghe cực kỳ khủng bố, tựa như lệ quỷ lấy mạng vậy.
Hứa Minh Tâm sợ đến mức cả người cứng nhắc, lạnh run.
Cô ôm đầu, không dám ngẩng đầu lên.
Đời này, cô chưa từng làm việc lớn ca công tụng đức gì, nhưng cô tuyệt đối cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý!
Yêu ma quỷ quái gì gì đó, không nên tìm đến mình nha!
Cố Gia Huy tìm được động nhân duyên, thì nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang lạnh run, cả người co lại, trốn sau tượng đá, ôm chặt đầu.
Trái tim lo lắng của anh cuối cùng cũng hạ xuống.
Anh chạy nhanh đến, lúc bàn tay to chạm vào cô, cô sợ tới mức run lên, vội vàng đẩy ra.
“Đừng! Tôi chưa từng làm bất kỳ việc xấu nào, yêu ma quỷ quái mau rời đi!”
Cố Gia Huy nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh quên mất, cô vợ nhỏ của anh không chỉ ăn khỏe ngủ tốt, mà còn cực kỳ sợ ma.
Một mình ở trong sơn động hoang vắng như này, chắc chắn đã sợ hãi.
Cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn, thì cứ thế bị xoay người lại.
Sao lại không đùa cô nhỉ?
Anh đè thấp giọng, tỏ ra hết sức trầm trọng.
“Cô chắc chắn cô chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lòng, vậy tại sao tôi lại tìm đến cô?”
“Tôi... sao mà tôi biết được, từ nhỏ tới lới tôi vẫn luôn là học sinh ba tốt, mặc dù sau khi lớn lên, đầu óc đã ngốc đi nhiều, nhưng cái này không phải lý do để anh tìm tôi!”
“Nếu đã vậy, thế chắc cô là một người tốt, tôi là thần tiên ở động nhân duyên, thế tôi sẽ ban cho cô một ông chồng thì thế nào?”
“A... không cần nữa không cần nữa, tôi đã có vị hôn phu rồi, anh mau đi đi thì hơn!” Hứa Minh Tâm thúc giục, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, cô sợ nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa.