Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 70: Chương 70: Đụng hàng không đáng sợ, ai mặc đồ GIẢ NGƯỜI ĐÓ XẤU HỔ




“Chị lại không sợ em đập nát tiệc sinh nhật của chị, chị chỉ sợ là em không tới, bữa tiệc sẽ mất náo nhiệt. Một khi đã vậy, thế thì tôi sẽ đợi cô, nhớ trang điểm ăn mặc đẹp một chút, đừng mặc giản dị như này!”

Nói xong, Hứa An Kỳ cười khẩy rồi xoay người rời đi,

Hứa Minh Tâm nhìn thấy thiệp mời trong tay thì hơi phát sầu, rốt cuộc là đi hay không đi đây?

“Em đang làm gì vậy?”

Đằng sau truyền tới giọng nói của Cố Gia Huy, cô giật mình vội vàng quay người lại, bàn tay nhỏ giấu sau lưng.

Cô còn chưa biết nên giải thích thế nào với Cố Gia Huy, cô sợ Cố Gia Huy sẽ bị bẽ mặt ở bữa tiệc.

Cố Gia Huy thông minh như thế, há lại không nhìn ra sự khác thường của cô, anh trực tiếp vòng ra sau lưng lấy đồ ra.

Thiệp mời ư?

Anh nhìn nội dung, anh nói: “Tôi đi cùng em.”

“Tôi sợ...”

“Tôi còn không sợ, em sợ cái gì?”

Cố Gia Huy bất đắc dĩ cốc lên cái đầu nhỏ của cô.

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhụt chí, xem ra nhất định phải đi cái yến tiệc này rồi.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày diễn ra bữa tiệc, cô không có quần áo quý giá gì, một cái duy nhất vẫn là cái lần trước Hứa Văn Mạnh chuẩn bị, để cô mặc rồi câu dẫn Cố Gia Huy.

Nhưng bộ trang phục đó rất hở hang, gần như kiểu ba điểm, căn bản là không mặc nổi.

Vào lúc cô đang bối rối muốn tìm Bạch Thư Hân mượn, không ngờ Cố Gia Huy đã mang tới một hộp lễ phục cho cô. Cô mở ra xem thì lại là một bộ lễ phục, đó là chiếc váy dài màu thủy lam khảm kim cương.

Kiểu cúp ngực, trên cổ còn có một đóa tơ màu lam, tôn lên làn da trắng.

Hứa Minh Tâm xem nhãn hiệu, không khỏi hoảng sợ.

Trang phục mùa hè mới nhất của D&E, cả thế giới cũng chỉ có một bộ.

Chiếc váy này há chỉ dùng từ đắt để hình dung, rõ ràng chính là giá trị liên thành đấy được không hả?

“Sao anh lại có chiếc váy này? Chắc không phải là anh đi cướp ngân hàng đấy chứ?”

“Nói mò gì đó, đây là hàng giả cao cấp, lấy giả làm thật.”

Cố Gia Huy không dám nói cho cô biết, bộ trang phục này là vừa mới mua về, bằng không chắc chắn con mèo này sẽ dựng lông!

“Thật sao? Những viên kim cương này trông giống như thật, lấp lánh lấp lánh! Đẹp quá!”

“Mau đi thử đi.”

Anh cười dịu dàng rồi nói.

Hứa Minh Tâm lập tức đi vào nhà vệ sinh, không bao lâu đã mặc xong chiếc váy dài cúp ngực, màu xanh nước biển tôn lên làn da trắng nõn óng ánh.

Sợi tơ trên cô càng lộ ra cái cổ thiên nga thon dài của cô hết sức đẹp mắt.

Cô cẩn thận nhấc làn váy, giẫm lên đôi giày cao gót, đi đường có hơi run rẩy.

Cô biết đi giày cao gót, nhưng lại không thích lắm, bởi vì đi giày cao gót rất đau chân.

Cô xoay một vòng trước mặt anh, cô nói: “Thế nào?”

“Rất đẹp, kích cỡ vừa vặn.”

Đáy mắt Cố Gia Huy có ánh sáng, dịu dàng lưu luyến rơi trên người cô, mang theo sự yêu thích và khen ngợi.

Nếu như nói cô trước đây là một nụ hoa non nớt, vậy hiện tại đã có thể gặp lần đầu thơm mùi hoa rồi.

Cô đang từ từ bung nhụy, bày ra một mặt đẹp nhất của mình.

Anh vươn tay ra, lòng bàn tay dày dặn ấm áp.

Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, đặt tay lên, theo sát bước chân của anh.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng ở cổng biệt thự nhà họ Hứa.

Cô hơi căng thẳng, chưa bao giờ cô nghĩ là có một ngày mình có thể tham gia tiệc sinh nhật của Hứa An Kỳ.

Cô là cái không thể lộ ra ngoài sáng nhất kia, người ngoài đều biết nhà họ Hứa có hai cô con gái, nhưng lại không muốn người biết cô con gái thứ hai.

Hứa Văn Mạnh cảm thấy cô mất mặt, Trần Hiểu Vân thì càng ghi hận trong lòng với cô, cho nên từ nhỏ tới lớn, cô luôn luôn không vui vẻ.

Cô đã quen yên lặng trốn sau lưng người khác, bận bịu ở phòng bếp, thỉnh thoảng cô còn có thể ăn vụng những món ngon kia.

Ngày tháng tuy khổ, nhưng cô lại tin chắc rằng sau này sẽ càng ngày càng tốt.

Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô tham gia tiệc sinh nhật của Hứa An Kỳ, nói không căng thẳng là giả.

Cô vừa xuống xe thì liền trẹo chân một cái, may mà Cố Gia Huy đỡ kịp.

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trái tim cũng yên tâm hơn.

Anh còn không sợ, mình sợ cái gì, chẳng nhẽ Hứa An Kỳ còn ăn được mình chắc?

Rất nhanh, hai người đã đi vào, Hứa An Kỳ đang cầm chiếc ly đế dài nói cười với mọi người.

Tối nay cũng rất náo nhiệt, đã tới không ít người, nam nam nữ nữ, ăn uống linh đình.

Hứa Minh Tâm vừa vào trong, mọi người đều yên lặng một hồi lâu, vô số ánh mắt đều rào rào rơi trên người cô.

Không phải bởi vì tối nay cô đẹp, cũng không phải bởi vì diện mạo của Cố Gia Huy dọa người.

Mà là...

Đụng hàng rồi!

Đụng hàng không đáng sợ, ai mặc đồ giả người đó xấu hổ!

Mấu chốt là Hứa Minh Tâm chột dạ, chiếc váy trên người cô là hàng giả, không ngờ bộ trang phục này lại đắt như vậy, có tiền khó tìm, vậy mà cũng có thể đụng hàng với người ta ở bữa tiệc nho nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.