Cô ngắm nhìn anh vẫn đang ngủ say, trong lòng chợt cảm thấy khẽ rung động.
Tối qua quả thực cô vừa lo sợ vừa ấm ức, thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy Cố Gia Huy, hình như những cảm giác kia đều hoàn toàn biến mất.
Thật may mắn vì cô còn có thể nương tựa vào anh.
Anh quay nửa khuôn mặt sang một bên, tình cờ lại để lộ nửa khuôn mặt bị biến dạng của mình, nhưng bây giờ cô nhìn vào nó, một chút sợ hãi cũng không có.
Cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình khẽ vuốt lên gương mặt đó, cảm nhận làn da nhăn nheo và thô ráp trên khuôn mặt của anh.
Thậm chí cô còn cảm thấy có chút xót xa cho anh, bị lửa thiêu đốt như thế chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt nửa người nửa quỷ kia của mình, cảm xúc của anh lúc đó đã vỡ vụn ra biết nhường nào.
Nghĩ đến đó cô thực sự đau lòng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cúi xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt còn đang say giấc ấy.
Cô muốn hôn lên vết thương của anh, muốn hôn lên những nỗi đau mà anh đã phải gánh chịu trong quá khứ.
Cô có thể một lần nữa đứng lên, chắc chắn Cố Gia Huy cũng có thể làm được.
Khi cô vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp truyền đến bên tai.
“Em đang hôn trộm tôi à?”
Cô giật mình mở to mắt, lại chạm phải ánh mắt như đang cười của người đàn ông kia, cô vội vàng đứng dậy vì sợ hãi.
Mắt cô không biết nên nhìn vào đâu thì hợp lý, cô đành đảo mắt nhìn tứ phía, miệng lắp bắp: “Không… không có…”
Cố Gia Huy cũng đứng dậy, vươn vai, anh nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa ngại ngùng của cô, chợt nở một nụ cười đắc ý.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, anh thật sự rất vui.
“Trước đây không cho tôi hôn em, bây giờ lại dám hôn trộm tôi, đây là ý gì?”
“Ờ… cái này… cái này không được tính là hôn…”
“Thế như thế này mới tính là hôn ư?”
Anh hỏi lại.
Cô chưa hiểu lắm, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, không ngờ lại bắt gặp đôi môi mỏng đầy quyến rũ của người đàn ông kia.
Anh luồn tay qua mái tóc và giữ chặt phía sau đầu cô, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khoảnh khắc đó khiến tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.
Nụ hôn của hai người kéo dài rất lâu, nhưng cô cảm giác nụ hôn lần này thật ngọt ngào và ấm áp, tựa như được bôi mật ong vậy.
Anh buông tay ra khỏi đầu cô, nói: “Lần sau nhớ hôn ở đây.”
Anh chỉ tay lên đôi môi mình, vừa nói vừa cười rất tươi.
Cô thì cảm thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Trời ơi, hôn trộm mà bị người ta bắt được, đúng là quá mất mặt rồi!
“Tôi… tôi phải đi đánh răng rửa mặt đây.”
“Cùng đi.”
Anh nhanh chóng túm lấy cái người đang định bỏ trốn kia, ôm ngang người cô, hai người cùng đi vào phòng tắm.
Cô đứng bên cạnh anh, nhìn vào hình ảnh phản chiếu hai người trong gương, đột nhiên cô cảm thấy anh thật cao lớn.
Bản thân cô cũng cao khoảng 1m65, dù không được xem là chiều cao lý tưởng nhưng cũng không phải kiểu quá thấp, tuy nhiên khi đứng bên cạnh người đàn ông này thì cô chỉ đến ngực anh mà thôi.
Thế chẳng phải anh cao gần mét 9 sao?
Trời ạ, thế nếu lần sau muốn hôn, cô sẽ phải vươn đầu cao như một con hươu cao cổ mất.
Đợi đã…
Sao cô lại nghĩ đến chuyện hôn anh cơ chứ?
Nghĩ đến đó mặt cô lại đỏ bừng, toàn bộ hình ảnh này đều phản chiếu trong gương, đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.
Anh súc miệng, cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.
“Sao thế? Đang nghĩ đến chuyện “ngủ” cùng tôi à?”
Ngủ cùng sao…
Mấy từ này lập tức truyền thẳng vào não cô, cô hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, bèn vội vàng xua xua tay, lo lắng nói: “Tôi… tôi không có…”
“Thế em đỏ mặt vì cái gì?”
“Tôi…”
Cô cứ nói “tôi” cả nửa ngày cũng không nói ra được những từ tiếp theo.
Thực sự thì cô đang nghĩ đến khoảng cách về chiều cao giữa hai người, làm thế nào để có thế có một nụ hôn hoàn hảo.
Nếu nói điều này ra, không phải sẽ bị Cố Gia Huy cười vào mặt sao, xấu hổ chết mất!
“Không, không có gì đâu, tôi đói rồi, mau đánh răng nhanh còn xuống ăn sáng!”
Cô đẩy người đàn ông ra, đến khi khoảng cách của hai người là khoảng mấy bước chân thì lúc này cô mới cảm nhận khí oxi đang dần tràn lên não bộ.
Từ trường trong người anh quả thực khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng.
Cô vội vàng vệ sinh cá nhân xong, cảm thấy cơ thể không khỏe lắm, bèn leo lên giường nằm nghỉ.
Bác sĩ đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể, mọi thứ hoàn toàn bình thường.
Anh sai người mang bữa sáng đến cho cô, có vẻ như muốn cùng cô ăn sáng.
“Anh không đi làm sao? Bây giờ cũng sắp muộn rồi.”
“Hôm nay tôi xin nghỉ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh không nên xin nghỉ phép nhiều như thế đâu, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt với sếp. Tôi đỡ nhiều rồi, chiều nay anh nên đi làm thì hơn.”
“Chiều nay em cùng tôi đến nhà họ Từ.”1
“Đến đó làm gì?” Cô hỏi lại anh, giọng nói có chút run rẩy.