“Thế mẹ ruột em đâu?”
“Mẹ Thanh Vân á? Ở nước ngoài, mẹ bảo cậu đưa con tới tìm bố Cố.”
Hứa Minh Tâm nghe được lời này thì có hơi hoang mang, cô chưa từng nghe nói Ôn Thanh Vân có con!
“Lẽ nào... Cố Gia Huy và Thanh Vân đó...”
“Không thể nào!”
Hứa Minh Tâm lập tức phủ nhận, Cố Gia Huy là kính trọng Ôn Thanh Vân, hai người hoàn toàn không có khả năng.
Cô lại tin đây là con của Ôn Thanh Vân và Cố Trường Quân.
Chẳng qua, Cố Gia Huy chưa bao giờ nói.
“Đợi đi, chờ người kia tỉnh lại rồi nói tiếp, ông lớn vậy mà lại nhìn thấy máu là choáng, hơn nữa còn giống một thư sinh nho nhã yếu ớt, tay trói gà không chặt, một mình tớ đối phó với hai tên, còn một mình anh ta thì không chống đỡ được. Nếu không phải vì đồng đội heo này, thì sao tớ có thể bị thương cơ chứ?”
Bạch Thư Hân hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó đang ngất xỉu.
Cố Cố gật đầu lia lịa: “Mẹ nói cậu là một con hổ giấy... Thật ra cậu siêu ngốc, là một người khờ thì thôi đi, còn thường xuyên thấy máu là xỉu. Thỉnh thoảng tự gọt táo cắt vào ngón tay, cũng có thể sợ tới mức ngất xỉu.”
“Cậu cháu... chắc không phải là một người ẻo lả đấy chứ? Nhìn cơ thể anh ta gầy yếu như vậy... trái lại rất giống.”
“Ẻo lả... là gì? Có ăn được không?”
Hứa Minh Tâm lườm Bạch Thư Hân: “Trước mặt trẻ con, cậu đừng nói những cái này được không hả, sẽ dạy hư bạn nhỏ đấy!”
“Ẻo lả là một lời khen, khen một người giỏi!” Hứa Minh Tâm giải nguy.
“Này, cậu còn quá đáng hơn tớ đấy nhá, cậu đã bóp méo sự thật rồi đấy!”
“Tớ đang bổ cứu tâm hồn bị thương của cô bé!”
Đúng lúc này, người đàn ông hôn mê dần tỉnh lại.
Anh ta nhìn thấy hoàn cảnh mới thì hơi hoang mang, khi nhìn thấy Cố Cố, anh ta lập tức xông tới, kiểm tra Cố Cố một lượt từ trên xuống dưới.
“Cố Cố, cháu không sao chứ?”
“Không sao, cậu đã xỉu xong rồi à?”
“Cậu không sao.” Anh ta thở phào một hơi, Cố Cố bảo là muốn cho Cố Gia Huy một bất ngờ, cho nên anh ta đã dẫn cô bé đi thẳng tới tập đoàn J.C
Mà tập đoàn ở ngay gần trung tâm thương mại, thế màt lại gặp phải bọn buôn người, may mà gặp được Bạch Thư Hân ra tay trợ giúp. Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, cũng nhìn thấy vết thương cô đã băng bó qua loa, máu tươi đã thấm qua cả băng vải. Anh ta hơi xấu hổ nói: “Tôi tên là Ôn Thành, là cậu của Cố Cố. May mà có cô ra tay tương cứu, nếu không tôi thật sự khong biết phải giải thích Cố Cố là cháu gái tôi như thế nào. Không ngờ một cô gái nhỏ
như cô, công phu quyền cước lại giỏi thế, thật sự là khiến cho người ta bội phục.”
“Tôi cũng không ngờ một người đàn ông như anh, lại là một cái gối thêu hoa...”
Bạch Thư Hân nói hơi thẳng thắn, Ôn Thành nghe mà hơi xấu hổ.
Anh ta cũng biết năng lực của mình, quả thật là cơ thể yếu ớt, từ nhỏ tới lớn đánh nhau toàn thua, thậm chí còn nhìn thấy máu là ngất.
Anh ta hơi ngượng ngùng đẩy đẩy mắt kính, nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, Cố Cố kéo tay anh ta, chỉ vào Hứa Minh Tâm.
“Cậu, cháu gặp được mẹ Hứa rồi này!”
“Cô... cô chính là Hứa Minh Tâm?”
“Tôi là, anh là...”
“Tôi là Ôn Thành, em trai của Ôn Thanh Vân, có lẽ cô chưa nghe về tôi bao giờ, cảm giác tồn tại của tôi trong gia tộc hơi bạc nhược. Nhưng tôi biết cô, trước khi đi chị đã cho tôi xem ảnh của cô, không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại là ở chỗ này.”
“Cố Cố là... con của ai?”
“Mẹ khá quan tâm cái này.”
“Con bé là con của chị và anh Cố Trường Quân. Lần này, tôi dẫn Cố Cố tới, cũng là tới tìm anh Gia Huy, phải rồi, tôi còn chưa có phương thức liên lạc của anh Gia Huy.”
“Không cần đâu, cháu đã gọi điện cho bố Cố rồi, bố Cố bảo chúng ta ngoan ngoãn ở đây đừng chạy đi, bố sẽ tới đón chúng ta nhanh thôi!”
Cố Cố giơ chiếc điện thoại trong túi ra.
Ôn Thành thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Cố Gia Huy tới, không ngờ anh còn nhìn thấy Hứa Minh Tâm ở đây, anh hơi bất ngờ.
Sau khi biết ngọn nguồn sự việc, anh vô cùng cảm kích nhìn Bạch Thư Hân: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí, anh là ông chủ tôi, tôi phục vụ cho ông chủ là đương nhiên. Mọi người là một nhà bốn người, thế tôi không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây.”
“Đợi đã, anh Gia Huy, Cố Cố giao cho anh trước, em đưa cô ấy đi bệnh viện. Dù sao thì vì em nên cô ấy mới bị thương.”
“Cũng được.”
Cố Gia Huy không có từ chối.
Sau đó anh đưa Hứa Minh Tâm và Cố Cố rời đi, Ôn Thành đưa Bạch Thư Hân đi bệnh viện.
“Anh không cần đưa tôi đi đâu, cũng không phải vết thương gì to tát, tôi tự băng bó được.”
“Thế không được, cô vì tôi nên mới bị thương, tất nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm với cô rồi.”
Ôn Thành cương quyết nói.
Bạch Thư Hân không lay chuyển được, cô ấy đành đi cùng anh ta vào phòng bệnh.
Trong phòng có một người đi xe máy vừa bị tai nạn, cả người đều trầy da, máu tươi đầm đìa.
Ôn Thành nhìn thấy cảnh này, con ngươi hung hăng co rút, sau đó cả người mềm nhũn, té trong lòng Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân bị bất ngờ không kịp phòng bị, hai người cùng ngã.
Bạch Thư Hân bị đè bên dưới, không ngừng kêu khổ.
“Cái người gì vậy! Thật sự là quá quá đáng!”
Bác sĩ hỗ trợ, đưa Ôn Thành lên giường bệnh.
“Người bệnh có chứng thấy máu là choáng, không nhìn được những cái này.”
Sau đó, dùng màn cho khuất giường ngủ.
Đợi khi Ôn Thành tỉnh lại lần nữa, đã là nửa tiếng sau, mỗi lần ngất xỉu đều phải hôn mê nửa tiếng.
Bạch Thư Hân đã rời khỏi bệnh viện từ lâu rồi, hơn nữa cô còn trả họ tiền thuốc men của hai người.
Ôn Thành càng thêm xấu hổ.
Anh ta toàn tốt bụng làm hỏng việc.
...
Giờ phút này, biệt thự nhà họ Cố.
Hứa Minh Tâm đã làm rất nhiều bánh ngọt đáng yêu, Cố Cố rất thích, ăn vui sướng luôn.
Cô bé rất ngoan, không khóc cũng không ầm ĩ, trong tay luôn ôm con gấy Teddy.
Hứa Minh Tâm không nhịn được tò mò, con gấu này quan trọng với cô bé lắm sao?
Cô tiến lên muốn cầm quan sát một lượt, không ngờ cô vừa chạm vào, Cố Cố đã căng thẳng.
“Mẹ Hứa, mẹ muốn làm cái gì?”
“Con gấu teddy này trông cũ lắm rồi, con rất thích nó à?”
“Cũ lắm sao? Là con chưa chăm sóc tốt cho nó à?”
Cố Cố căng thẳng, cô bé bắt đầu ôm con gấu Teddy rồi kiểm tra trong ngoài.
Cố Gia Huy tiến lên nói: “Không, Cố Cố chăm sóc rất tốt, trông nó rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Cố mỉm cười. Cố Gia Huy kéo Hứa Minh Tâm sang một bên, anh nói: “Con gấu Teddy này là sau khi cô bé biết gọi bố, Thanh Vân đã mua cho con bé, nói là quà anh hai tặng con bé, con bé tin. Con bé nói đây là món quà duy nhất anh hai tặng cho con bé, nếu bố về không nhìn thấy, bố sẽ không vui. Cho nên hai năm
nay con bé coi nó như bảo bối, không thích cho người khác chạm vào.”
“Cô bé không biết anh hai...”
“Có lẽ là biết hoặc không biết, con bé rất ngoan, cũng chưa hỏi bọn anh cái gì. Từ nhỏ con bé đã gọi anh là bố Cố, những năm nay bọn anh đều đã quen rồi.”
“Anh chưa nói cho em biết, chị Thanh Vân còn một đứa con.”
“Sự tồn tại của Cố Cố chỉ có ít người biết, em biết tại sao anh và anh hai gặp nguy hiểm không?”
“Là... bởi vì nội đấu gia tộc, đúng không?” Hứa Minh Tâm dè dặt nói.
Cô biết, năm đó du thuyền phát nổ, Cố Trường Quân hài cốt không còn, chuyện này Cố Gia Huy luôn canh cánh trong lòng, đến giờ cũng không thể tiêu tan. Cố Gia Huy nghe vậy thì gật đầu, sắc mặt có hơi nặng nề.