“Nhỏ mọn, tôi đi tìm vợ tôi ngủ đây!”
Ngôn Dương trừng mắt liếc một cái, sau đó quay người rời đi.
Chỉ có điều, vào một cái chớp mắt đó, ý cười trên khuôn mặt đã thu lại, trở nên vô cùng thâm trầm.
Cố Gia Huy về phòng, Hứa Minh Tâm đang nằm sấp trên giường, cái chân trắng trắng mềm mềm giơ lên.
“Anh về rồi à, may mà chỗ này có đồ ngủ cho khách, anh mặc đi.”
“Em đang xem gì đó, nghiêm túc thế?”
Cố Gia Huy thấy cô xem điện thoại suốt, đầu cũng không ngẩng lên, anh ghen tị nói.
“Tôi đang nghiên cứu món tây, sáng mai làm bữa sáng cho mọi người. Nhiều người ăn như này, ngày mai tôi phải chuẩn bị nhiều lên một tí mới được. Anh có kiêng ăn cái gì không? Lá bạc hà có ăn không? Ngày mai phải bỏ vào một ít...”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Gia Huy, phát hiện anh dựa rất gần, vào khoảng khắc cô ngẩng đầu lên, cánh môi khẽ chạm vào môi anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng cơ, ngay sau đó đã bị người đàn ông đè lên giường.
Sau đó, là một nụ hôn nồng nhiệt mà lại sâu.
Hứa Minh Tâm bị hôn đến nỗi đầu óc mơ hồ, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Một lúc lâu sau, cánh môi tách ra, tên nhóc này hai mắt mê ly.
Cô thanh thuần đáng yêu, biểu cảm vô tội chết đi được, giờ phút này đôi mắt to ngập nước chớp chớp, nhìn mình.
Đến giờ cô vẫn chưa phản ứng lại á, thấy vẻ mặt mơ hồ này của cô, anh thật sự muốn bộc phát dã tính.
Hứa Minh Tâm chỉ cảm thấy trước mắt bị phủ gì đó.
Bên tai truyền tới giọng nói khiến cho người ta say mê của anh.
“Đừng nhìn tôi như vậy, em đang dụ dỗ tôi phạm tội đấy.”
Hứa Minh Tâm cong môi: “Là anh bắt nạt tôi trước, bây giờ anh lại trách ngược lại là tôi dụ dỗ anh á? Sao anh vô lý thế hả...”
Cô còn chưa nói xong, anh lại hôn lên cánh môi cô một lần nữa.
Thật là một lời không hợp liền hôn!
“Tôi đi tắm, hạ hỏa.”
Cố Gia Huy dứt người ra rời đi, tốc độ rất nhanh.
Hứa Minh Tâm không biết nên tức hay nên cười, anh thật đúng là tự mình chuốc lấy khổ, lần nào cũng quanh co bên bờ dục vọng, không đến lúc không kiềm chế được, tuyệt đối không rút người ra rời đi.
Cô còn tưởng là cơ thể nho nhỏ của mình không có sức hút với đàn ông, giờ xem ra, sức hút của mình vẫn rất lớn đó!
Đợi khi Cố Gia Huy đi ra, cô cũng nhớ được hòm hòm rồi.
Học tập thì chẳng tích cực tí nào, nấu cơm thì lại tràn đầy linh cảm.
Cô lại trễ rất nhiều tiết nữa rồi, đoán chừng đợi mình khỏi hẳn, cô lại không tránh được học bù rồi!
Cô đã làm ấm ổ chăn từ lâu rồi, chờ Cố Gia Huy lên giường.
Anh xoa bụng cô, chỗ đó có vết thương máu ứ đọng, đấy là vết La Xuân Hương đấm đá để lại.
Anh nhớ hết.
Cô cẩn thận xoa, như thế sẽ thúc đẩy tan huyết.
Hứa Minh Tâm chui vào lòng anh, giống như một con mèo nhỏ ngây thơ.
Cô hơi mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Cố Gia Huy thì quen ngắm cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm dậy rất sớm, đi đi thẳng xuống phòng bếp bận việc.
Cố Gia Huy cũng hỗ trợ, lâu lắm rồi anh chưa thấy Hứa Minh Tâm làm một việc vui vẻ như này.
Động tác của cô rất thuần thục, nhào bột, nướng bánh, đánh trứng...
Có sắc có hương, hơn nữa sắc hương vị đủ cả.
Anh cũng chỉ có thể giúp việc gì gì đó thôi.
Hứa Minh Tâm đã thay đổi thật sự, cô biết mình thích làm cái gì, cô cũng không ngừng cố gắng theo đuổi.
Trên người cô có chỗ sáng lên, rất sáng ngời, khiến cho người ta đã gặp là không quên được, trông thấy thì vui mừng.
Hứa Minh Tâm chuẩn bị bốn phần bữa sáng, dư dả.
Cô làm xong tất cả, cô quay người cởi tạp dề thì phát hiện Cố Gia Huy đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất là thâm thúy.
“Anh nhìn tôi làm gì vậy? Lẽ nào trên mặt tôi có dính gì à?”
“Không có, tôi chợt phát hiện cô gái nhỏ của tôi trưởng thành rồi.”
Cố Gia Huy cảm khái nói, anh xoa đầu cô.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời cảm khái như thể “người cha hiền” này thì hơi khó ở.
“Cậu ba Cố, không phải tôi vẫn luôn thế này à, tôi chưa thay đổi mà.”
Hứa Minh Tâm không tự cảm nhận ra, nhưng sự trưởng thành của cô lại quá rõ trong mắt người khác.
Trước đây cô giống như một đứa trẻ, chuyện gì cũng cần người khác quan tâm.
Trước đây, cô rất nhát gan, gặp phải người cường thế thì không dám phản bác.
Cô cũng là người dễ tính, nhịn được thì nhịn, vô cùng độ lượng.
Trước đây cô không tìm thấy mục tiêu phấn đấu, chỉ biết bản thân học toán rất kém, rất dốt rất dốt.
Nhưng hiện giờ, Hứa Minh Tâm đã thay đổi hoàn toàn, cô trở nên trưởng thành chín chắn, mặc dù vẫn mang tình cách trẻ con, giữ sự lương thiện, nhưng cô đã dũng cảm và mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.
Cô học được phản bác, học được dũng cảm đối diện.
Cũng lâu rồi cô không cảm thấy mình ngốc, trước đây không làm được bài tập, cô luôn cảm thấy mình ngốc hết thuốc chữa.
Trước kia, cô rất không tự tin đối với bản thân, luôn hoài nghi bản thân rằng cô có thể đứng cạnh anh, kề vai đồng hành với anh hay không.
Còn bây giờ, cô làm tốt lắm.
“Em thay đổi trở nên rất tốt, vẫn là dáng vẻ mà tôi thích.”
Cố Gia Huy tiến lên, khẽ kéo cô vào lòng, ôm một chút.
“Tiếp tục cố gắng, có tôi ở bên em rồi.”
Mặc dù Hứa Minh Tâm không hiểu tại sao anh lại nói như thế, nhưng cô nghe được lời này, cô vẫn cảm động.
Có một người, nắm tay cả đời, là chuyện rất lãng mạn.
“Ừm, tôi sẽ trở nên càng ngày càng tốt.”
Cô trịnh trọng nói.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng bếp.
“Hai người có thể đừng khoe ân ái trước mặt tôi và vợ tôi được không? Xin hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh được không hả, đây là nhà của chúng tôi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi xấu hổ, cô đẩy Cố Gia Huy ra.
Cô đỏ mặt, Cố Gia Huy thì không sao cả, anh quấn lấy eo cô.
“Chẳng phải anh toàn khoe ân ái cả ngày từ sáng tới tối à?”
“Chúng tôi có thể khoe cho người khác xem, nhưng người khác không được khoe cho chúng tôi xem! Đúng không, vợ?”
“Đúng cái gì mà đúng? Rửa tay ăn sáng!”
Thẩm Tuệ trợn trắng mắt, sau đó bê đồ ăn giúp Hứa Minh Tâm.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Gia Huy liền đưa cô về.
Trên đường đi, cô đi ngang qua bệnh viện thành phố.
Cố Gia Huy tới tìm Lệ Nghiêm lấy ít thuốc về, Hứa Minh Tâm nghĩ tới Hứa An Kỳ.
Hứa An Kỳ vẫn đang nằm viện, lần sinh non này đã tổn hại rất lớn đối với sức khỏe của cô ta, đến giờ vẫn chưa bình phục.
Sinh non chính là ở cữ nhỏ, phụ nữ nhất định phải xử lý tốt, nếu không sau này sẽ rất tổn hại sức khỏe.
Hứa Minh Tâm nói với Cố Gia Huy, cô muốn đi thăm Hứa An Kỳ.
“Em chờ tôi, lát nữa tôi đi cùng em.”
“Ừm.'
Hứa Minh Tâm vốn đang yên lặng chờ Cố Gia Huy, có hai y tá từ bên cạnh đi tới, đang thì thầm nghị luận.
“Người phụ nữ đó quả là điên rồi, chồng mình không tới thăm cô ta, thì liên quan gì đến chúng ta? Trút giận lên chúng ta thì có tác dụng gì!”
“Cô ta cũng đáng thương, mất con rồi, sau này bản thân còn không sinh được nữa, trong lòng cũng đau khổ mà!”
“Đau khổ thì phải lấy chúng ta ra trút giận à? Đáng đời cho cô ta, nhà mẹ đẻ nhà mẹ chồng không ai tới, đáng đời cho cô ta chồng không đến thăm cô ta. Người phụ nữ xấu tính như thế, ai mà chịu được?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô hơi nghi hoặc.
Lẽ nào bọn họ đang nói Hứa An Kỳ sao?
Nhà chồng không ai tới, cô có thể hiểu được, bây giờ Cố Trác Đông đang rối loạn, cũng không thể phân tâm sang bên này.
Cố Tử Vị là một nhị thế tổ, chăng hoa gái gú, căn bản không bỏ tâm tư vào hôn nhân gia đình.
Nhưng mà...
Sao Hứa Văn Mạnh không tới?
Hứa An Kỳ là đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất, không phải sao?
Còn cả Trần Hiểu Vân nữa, bà ta cũng mặc kệ sống chết của cô ta sao?
Ma xui quỷ khiến mà cô đi qua cùng y tá, cuối cùng dừng ở trước phòng bệnh.
Y tá vừa đi vào, bên trong liền phát ra tiếng gào giận dữ. “Các cô chết đi đâu hết vậy, tại sao trong phòng bệnh không có ai, các cô chỉ mong sao tôi chết quách đi, đúng không?”