“Được, nghe em.”
Vốn dĩ, Cố Gia Huy đang có tâm trạng nặng nề, nhưng mà sau khi nói mấy câu với cô nhóc này, tâm trạng đột nhiên tốt lên.
Ngày hôm sau, Cố Yên tỉnh dậy, liền giống như người không có việc gì, cô ấy cũng không nhớ tí gì về chuyện uống rượu khóc lóc ầm ĩ tối qua nữa.
Cô ấy còn nghĩ là Hứa Minh Tâm đang nói đùa, cô ấy là Cố Yên, đường đường là cô tư nhà họ Cố, sao lại uống rượu xong rồi khóc nhè cơ chứ, quả thực là không có khả năng.
Cô ấy cũng bảo Hứa Minh Tâm đừng nói ra ngoài, cô ấy cảm thấy rất mất mặt.
Hứa Minh Tâm không biết, cô ấy không nhớ thật hay là đang giả vờ.
Cô gật đầu đồng ý, chắc chắn là Cố Yên không muốn chuyện quẫn bách như vậy truyền đến tai người khác.
Cố Gia Huy gọi cô ấy tới thư phòng, anh hỏi chuyện tối qua.
Cái lý do thoái thách kia có thể lừa được Hứa Minh Tâm, nhưng không lừa được Cố Gia Huy.
“Em quên rồi thật mà, người khóc nhè chắc chắn không phải là em, anh, anh đừng hỏi nữa.”
“Anh không hỏi cũng được, em tự nói cho anh biết, rốt cuộc là có chuyện gì? Lệ Nghiêm đã bắt nạt em à?”
“Không có, anh ấy làm gì dám bắt nạt em? Toàn là em bắt nạt anh ấy. Chuyện này không liên quan đến anh ấy, là vấn đề của bản thân em, em có vài chỗ chưa nghĩ thông, cho nên... ay ya, anh, anh đừng hỏi nữa, em tự giải quyết được. Minh Tâm bảo em đi mua đồ tốt, em cũng muốn chuẩn bị ít đồ cho bố, em đi trước đây.”
Cố Yên kiếm cớ rồi chạy mất.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ chạy đi của cô ấy, anh hơi đau lòng.
Cô ấy càng cười vui, anh càng lo cô ấy có nỗi khổ trong lòng.
Hứa Minh Tâm đã mua rất nhiều đồ tốt, cô đã bảo Khương Tuấn đến cầm một chuyến về rồi.
“Năm nay của anh tôi chắc chắn rất tưng bừng!” Cố Yên mỉm cười nói.
“Cái đó là đương nhiên, năm nay có tôi ở đây, chẳng nhẽ còn để anh ấy cơ đơn sao?”
Hứa Minh Tâm vỗ ngực nói.
“Cửa hàng phía trước có bán nhẫn kim cương, cô đi xem cùng tôi, tôi chọn một cái nhẫn cưới.”
“Không tìm bác sĩ Lệ đi cùng à?”
“Không, tìm anh ấy tới anh ấy cũng chẳng có chủ kiến gì, khẳng định là để tôi chọn cái mình thích. Tới lúc đó tôi bảo anh ấy thanh toán là được rồi.”
Cô ấy vốn định gọi điện cho Lệ Nghiêm, nhưng nghĩ ra chắc chắn là bây giờ anh ta đang ở cạnh Bạch Thư Hân.
Gọi đi thì chỉ tự tìm phiền muộn thôi.
Cô ấy muốn tin Lệ Nghiêm, tin tưởng anh ta sẽ đúng giờ xuất hiện trên hôn lễ.
Nhiều năm làm đồng đội, tin tưởng cộng sự là tu dưỡng cơ bản nhất.
Bọn họ đã xem mấy cửa hàng rồi, Hứa Minh Tâm nhìn thấy những chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lấp lánh kia, cô cũng có chút xuân tâm nhộn nhạo rồi.
“Không được, sau này tôi muốn Cố Gia Huy mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương siêu cấp lớn, không thể dùng một viên nho nhỏ đã đẩy được tôi đi rồi!
Cô nắm lấy chiếc nhẫn trên cổ, hồng hồng, có thể cảm giác được phẩm chất rất tinh khiết, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rất đẹp.
Chính là... hơi nhỏ.
Cố Yên tiện thể nhìn qua, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này, tròng mắt cũng sắp trừng ra rồi.
“Cái này... cái này là anh tôi tặng cô?”
“Đúng thế, nói là sau này kết hôn dùng, nhưng tôi thấy nó nhỏ quá! Qúy bà trên ti vi toàn đeo nhẫn to như trứng chim bồ câu ấy, cái gì mà mười tám cara, hai mươi ca ra...”
Cố Yên nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Nếu cô ấy không nhìn nhầm, chiếc nhẫn kim cương này là chiếc nhẫn kim cương mà một năm trước hoàng thấy Anh quốc bán đấu giá làm từ thiện, nó là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, viên kim cương hiếm chỉ có một viên này thôi.
Lúc đó nó đã được một kẻ có thế lực mua với giá trăm tỉ mang đi, về sau sau khi kẻ có thế lực đó ở ẩn, chiếc nhẫn kim cương này liền mất dạng.
Không ngờ bây giờ nó đang đeo trên cổ của Hứa Minh Tâm, cô còn chê nó một trận nữa.
“Minh Tâm à, nếu chiếc nhẫn kim cương này có thể mua hết toàn bộ châu báu ở chỗ này thì sao? Không chỉ là chỗ này, còn là kiểu mua được...cả tòa nhà này, cô sẽ làm thế nào?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô ấy có hơi khó tin, cô ấy trợn tròn mắt: “Cô đang đùa tôi à? Tuy tôi không hiểu về châu báu, tôi cũng biết châu báu xem chia giá, nhỏ thế này thì chắc nửa cara nhỏ, có thể mua được chỗ này sao?”
“Nếu như được thì sao?”
“Về nhà, tôi phải mở két sắt, tôi sợ tôi ra ngoài bị người ta cướp...”
Hứa Minh Tâm nói không chút do dự.
Cố Yên nghe thấy vậy thì lập tức ngăn cản: “Không… không khoa trương đến thế chứ, tôi chỉ nói đùa thôi, viên kim cương bé xíu này không đến nỗi đấy đâu.”
“Thật không? Cô sẽ không lừa tôi đâu nhỉ?”
“Tôi lừa cô làm gì, chẳng qua anh tôi muốn tặng trước cho cô một cái nhẫn kim cương, để khóa chặt cô lại thôi mà. Sau này anh ấy sẽ mua cho cô một cái siêu to!”
“Đúng, chính là như vậy, cho nên nói á, cậu ba Cố lòng dạ khá thâm sâu!”
“Đúng, thâm sâu lắm đó, sâu tỉnh băng rồi!”
Cố Yên cũng không tham của cải, nhưng nhìn thấy viên kim cương hồng hồng kia, cô ấy cũng có hơi khó mà khống chế hai tay, giống như thể muốn cướp nó đi vậy.
Thôi đừng nói cho Hứa Minh Tâm biết viên kim cương này quý giá cỡ nào, để tránh cô không dám đi ra ngoài nữa.
Trước kia, Hứa Minh Tâm rất nghèo, bây giờ... phỏng chừng khắp người là của quý.
Lần đầu tiên Cố Yên cảm nhận được cái gì gọi là có tiền đốt, cách chiều vợ của người giàu người ta chính là khác biệt, tiêu tiền thỏa thích!
Đối với nhẫn kim cương thì Cố Yên lại không có bắt bẻ lắm, cô ấy nhanh chóng chọn được một cái, rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần chú rể này có thể xuất hiện trên hôn lễ đúng giờ là được rồi.
Khi bọn họ đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa hàng, không ngờ có người lại cục cằn xông vào, thậm chí trong tay còn có một khẩu súng lục, và đang ép một đứa trẻ.
Mẹ của đứa bé phản ứng lại, muốn đi cướp lại, nhưng kẻ bắt cóc đó lại nhìn bà ta với ánh mắt hung ác.
“Bà đừng có mà qua đây! Nếu không tôi sẽ giết nó!”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng loa.
Có một phạm nhân từ thị trấn dưới chuyển đến nhà giam Kinh Đô, không ngờ khi vừa mới chuyển xe cảnh sát xong, anh ta lại chạy trốn, sau đó đi thằng vào tòa nhà.
Cảnh sát đang hô lớn ở bên ngoài, để cho mọi người mau chạy ra, tòa nhà đã bị bao vây, và khuyên phạm nhân này mau đầu hàng.
Cảnh sát không nói phạm nhân này đã phạm tội gì, sợ mọi người hoảng sợ.
Có người muốn chạy ra khỏi cửa hàng châu báu, nhưng lại bị kẻ bắt cóc chặn lại.
Anh ta uy hiếp nhân viên cửa hàng đi kéo cửa thủy tinh lại, tất cả mọi người đều không được ra ngoài, nếu không anh ta sẽ giết chết đứa trẻ này.
Nhân viên cửa hàng lo cho tính mạng của đứa trẻ, liền định đi đóng cửa, không ngờ có một người phụ nữ trung niên ngăn lại: “Không được đóng cửa, đóng cửa thì những người chúng tôi đều tiêu đời! Lẽ nào cô muốn vì một đứa trẻ mà hy sinh tất cả chúng ta sao?”
Cửa thủy tinh của cửa hàng châu báu có công năng chống đạn nhất định, một khi kéo cái cửa thủy tinh này ra, thì bọn họ sẽ thành cá trong chậu.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng lạnh lẽo.
Cô biết người phụ nữ đó nói cũng đúng, mạng của đứa bé là mạng, mạng của bà ta cũng là mạng, không thể vì một đứa trẻ, mà đặt bao nhiêu người như này làm chỗ nguy hiểm.
Nhưng mà vào lúc nguy cấp, thì không chỉ nghĩ đến bản thân mình mà còn phải nghĩ đến người khác nữa!
Nháy mắt, trong cửa hàng phân ra hai cực, một nửa là làm ồn không đóng cửa, một nửa thì nói cần đóng cửa.
Đúng vào lúc đang tranh luận, một tiếng súng đã phá vỡ sự yên tĩnh.
“Mẹ.”
Đứa bé đó nói ra một câu nói cuối cùng ở nhân thế.
Sau đó ngã xuống vũng máu.
“Niếp Niếp!”
Người mẹ mất con lập tức xông đến, còn kẻ bắt cóc vẫn chưa thôi hành hung, trái lại còn kéo một người phụ nữ có bầu ở trong cửa hàng ra, cô ta đã có thai tám chín tháng, chiếc bụng lớn làm cô ta đứng lên đi lại cũng hơi khó khăn. Mọi người không nói được lời nào nữa, hơi thở tử vong bao phủ lên đỉnh đầu.