Hai người một trước một sau, dần dần đã đi tới hồ bán nguyệt của trường, xung quanh toàn bộ đều là cây dương liễu, còn có một rừng trúc nhỏ.
Nơi này được đồn là thánh địa tình yêu, các đôi yêu nhau thường xuyên đến đây.
Hứa Minh Tâm đưa mắt nhìn, cô phát hiện đến đây toàn là những người có đôi có cặp.
Thế cô và học trưởng Ngôn Hải xuất hiện ở đây, có phải là hơi không thích hợp không.
Cô bỗng dừng bước, không muốn đi đến phía trước, cô lên tiếng: “Học trưởng, anh tìm em có chuyện gì không?”
“Minh Tâm, em vẫn chưa hiểu sao?”
Ngôn Hải có chút bất đắc dĩ.
Anh ta xoay người, đối diện áp sát lại gần cô.
Cô sợ tới mức bước lùi về sau.
“Em hiểu cái gì?”
“Anh đã thích em hai năm rồi, từ lúc em năm nhất vào hội học sinh, anh đã thích em. Sao em lại không hiểu vậy, tại anh đã che dấu quá sâu sao?”1
“Gì... gì ạ?”
Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi.
Đối diện với lời tỏ tình xảy ra bất ngờ, cô luống cuống.
“Em không nhận ra, tất cả những người mà anh giúp đỡ, đều là bạn học và bạn cùng phòng của em à?”
“Em... em không biết.”
Căn bản là cô không có chú ý đến những chi tiết này được không hả!
“Thế giờ chắc là em biết rồi, Minh Tâm, anh thích em, còn em thì sao?”
Ngôn Hải chăm chú hỏi.
Hứa Minh Tâm bối rối, cô nói: “Học trưởng, chưa bao giờ em nghĩ chúng ta sẽ ở bên nhau, hơn nữa... em có bạn trai rồi!”
“Em có bạn trai rồi? Minh Tâm, em đừng có nói dối, anh chưa bao giờ thấy em thân mật với người khác giới nào. Cho dù có, em có thích anh ta không? Anh ta có thích em không? Anh ta đối xử với em có chu đáo, có tốt như này không?”
“Cái này, em không rõ lắm.”
Hứa Minh Tâm không rõ lắm thật.
Cô không biết Cố Gia Huy có tình cảm gì với mình, cũng không biết mình đối với anh, là ỷ lại hay là thích.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng trải qua tình yêu nam nữ.
Cô nghĩ thích chắc là tim đập thình thịch trong nháy mắt, là nước chảy đá mòn tương lai còn dài.
Thời gian cô và Cố Gia Huy quen nhau nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, không thể tim đập thình thịch, cũng chưa tới mức nước chảy đá mòn.
Cô không thể nhận rõ được tình cảm của mình và Cố Gia Huy, nhưng lại biết rõ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ở bên Ngôn Hải!
Trước đây chưa từng có, hiện tại càng không nghĩ đến một tí nào!
Cô hít thở sâu một hơi, nắm chặt nắm tay, nói: “Xin lỗi, học trưởng, em chưa bao giờ có những cảm xúc đó với anh, cho nên em không thể đồng ý. Hơn nữa em thật sự đã có đối tượng rồi, cho nên... xin lỗi.”
Cô cúi mình, vô cùng xin lỗi.
Ngôn Hải thấy cô chân thành tha thiết, không muốn nói dối, trái tim bỗng đau đớn.
“Hóa ra... là anh tự mình đa tình.”
Một tiếng cười ngắn ngủi, như là đang tự giễu cợt.
Gõ vào trái tim Hứa Minh Tâm, nặng trĩu.
Cô cảm thấy mình rất ngốc, không thể xử lý tốt vấn đề tình cảm.
“Xin lỗi, xin lỗi...”
Cô chỉ có thể khom lưng, đầu cũng không dám ngẩng, liên tục nói hai chữ này.
Ngôn Hải hơi đau lòng, anh không nhìn nổi nữa nên nâng cô dậy, nhẹ nhàng ôm một cái, môi mỏng chậm rãi hạ xuống, lại hôn nhẹ lên trán cô.
“Học trưởng...”
Lòng dạ cô rối bời, hơi luống cuống muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh lại ôm chặt, tăng lên lực.
“Để anh ôm một lát, mới làm anh cảm thấy sự thầm mến của anh không kết thúc thảm hại như vậy, ít nhất anh vẫn còn câu trả lời tươi đẹp.”
Giọng nói anh ta dìu dàng, thậm chí có chút cảm giác bị tổn thương.
Hứa Minh Tâm mềm lòng, để anh ta ôm.
Cô nhẹ nhẹ vỗ lưng anh ta, cô nói: “Học trưởng, chắc chắn anh có thể tìm được một người tốt hơn nữa.”
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm chợt thoáng thấy một người. Cố Gia Huy.