“Bên bên cô ấy, làm tôi có cảm giác tôi vẫn là con người!”
Một lúc lâu sau, trong xe vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, chuẩn bị đã lâu, khó khăn bật ra từ trong cánh môi.
“Người phụ nữ này là người mà chính tôi coi trọng, sau này phải làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi, tôi không thể từ bỏ!”
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi cũng biết tâm trạng cậu lúc này.”
Lệ Nghiêm vỗ vai anh, tỏ vẻ ủng hộ.
Thân là đàn ông, nếu như đến người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được, lựa chọn từ bỏ ngay từ lúc đầu, vậy thì anh còn là đàn ông gì nữa?
Mọi mưa gió anh tới chịu, cô chỉ cần đưa bàn tay nhỏ mềm mại cho mình, thế là đủ!
...
Hứa Minh Tâm về đến trường học, cô phát hiện trên đường đi tất cả mọi người nhìn thấy mình đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Sao cô ta còn dám tới trường nhỉ, thể diện của đại học Kinh Đô chúng ta đều sắp bị cô ta làm mất sạch rồi!”
Bọn nói chuyện không hề có ý thấp giọng, cho nên những lời này chui vào tai Hứa Minh Tâm rất rành mạch.
Hứa Minh Tâm nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng mà được nghỉ bảy ngày lễ xong, rốt cuộc trường học sao vậy?
Cô buồn nực đi tiếp, lúc này điện thoại reo lên, Bạch Thư Hân gọi điện thoại tới.
Cô vừa nghe máy, còn chưa chịu nói chuyện, không ngờ trước mặt xuất hiện ba người phụ nữ, đụng thẳng vào người cô, điện thoại của cô rơi xuống đất.
Cô nhận ra người đứng đầu, cô ta là phó chủ tịch hội học sinh tên là Tô Hương. Cô ta vẫn luôn mến mộ học trưởng Ngôn Hải.
“Cô làm cái gì vậy?”
Cô đang định đi nhặt điện thoại, không ngờ một người khác đưa chân giẫm thẳng lên chiếc điện thoại của cô.
“Các cô làm gì vậy, tại sao muốn phá hỏng điện thoại của tôi!”
“Bởi vì cô là một tiện nhân, cho nên tôi nhìn thấy cô thì khó chịu, hôm nay tôi tới trị cô!”
“Cô nói vậy là ý gì?”
Sau đó, Tô Hương lấy điện thoại ra rồi đưa tới trước mặt cô.
Cô nhìn thấy rõ, trên trang của trường lại có bài đăng tuyên bố cô được bao nuôi.
Nói câu câu tam đáp tứ, vì tiền mà bán rẻ cơ thể mình, qua lại với một người đàn ông vừa già vừa xấu!
Thậm chí còn có ảnh chụp mặt, ảnh chụp cô và Cố Gia Huy ra vào nhà hàng, nơi công cộng cũng bị người chụp lại.
Mỗi lần chụp đều chụp ở góc xảo quyệt, mặt mình thì lộ ra ngoài hết, nhưng Cố Gia Huy lại không có phô ra.
Chắc chắn là có người cố tình làm thế.
Hơn nữa, người đó cũng biết thân phận của Cố Gia Huy là cậu ba nhà họ Cố, không dám tùy tiện đắc tội, dù sao thì hậu trường của Cố Gia Huy là ông Cố.
Cô và Cố Gia Huy đính hôn, không có phô trương rộng rãi, cũng không công khai, rất ít người biết.
Lại cộng thêm Cố Gia Huy bị hủy dung, tập đoàn Cố Thị cố ý che giấu tin tức của Cố Gia Huy, cho nên phàm là trên bữa tiệc có Cố Gia Huy xuất hiện, thì sẽ không có phóng viên xuất hiện.
Cho nên mọi người nhìn bài đăng, sẽ cho là cô bán thân vì tiền.
“Cái này không phải thật.”
Cô sốt ruột muốn cướp cái điện thoại kia, nhưng lại bị Tô Hương giật lại, cô ta đã bỏ luôn điện thoại vào túi.
Cô bổ nhào vào khoảng không, chật vật ngã trên mặt đất.
Đầu gối nặng nề đụng vào mặt đất, đau như kim châm xát muối.
Tô Hương khoanh tay trước ngực, cô ta nhìn từ trên cao xuống nhìn cô rồi nói: “Hứa Minh Tâm, lần trước ở ngã tư cổng trường học, tôi nhìn thấy cô lên một chiếc xe sang, tôi còn tưởng là tôi hoa mắt cơ, không ngờ lại là thật!”
“Ai cũng biết cô là đứa con không được cưng chiều của nhà họ Hứa, cô đừng bảo tôi là bố cô đánh xe tới đón cô! Xe đến đón cô hàng ngày còn không phải một loại, có Rolls - Royce, cũng có Bentley, còn có Cayenne! Xem ra, kim chủ của cô không nhỏ nhỉ!”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô rất muốn xông về nhà họ Cố, đập hết xe của Cố Gia Huy.
Cô biết Cố Gia Huy có nhiều xe, xe đấy là ông cụ chia cho.
Cô không biết hàng, nhưng cũng biết giá cả xa xỉ.
Rolls - Royce mà chú An dùng đi mua đồ ăn chẳng phải là xe cũ sao? Sao lắc người đã trở thành xe sang rồi!
Không có việc gì mua lắm xe sang thế làm cái gì! Cũng không biết bán đi đổi ít tiền!
“Tô Hương, cô đừng có mà ở đây nói linh tinh, cô đây là phỉ báng!”
Cô xiết chặt nắm tay, đến giờ này thì không được nhát gan.
Nếu nhận thua, thế cái tội danh này cũng úp chết luôn.
Người vây xem càng ngày càng đông, cô phải chống đỡ tiếp.
Tô Hương nghe thấy lời này, cô ta không nhịn được cười ha ha, như thể đã nghe được chuyện cười vậy: “Cô tố tôi phỉ báng ư? Bản thân cô làm chuyện mất mặt, cô còn không biết thẹn mà tố tôi sao? Hứa Minh Tâm, cô tưởng chỉ có một mình tôi ngứa mắt cô à? Cô có biết bao nhiêu người muốn đuổi cô ra khỏi Đại học Kinh Đô không? Người phụ nữ lẳng lơ cô cũng đã là tàn hoa bại liễu rồi, thế mà còn dám câu dẫn Ngôn Hải, hôm nay tôi phải tính cái món nợ này với cô!”
Tô Hương hung hăng nói.
“Hứa Minh Tâm, cút ra khỏi Kinh Đại*!” (Kinh đại: là đại học Kinh Đô nhé.)
Đúng lúc này, trong đám người có người quát một tiếng, những người còn lại cũng phụ họa theo.
Cuối cùng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, sóng sau cao hơn sóng trước.
Hứa Minh Tâm bị vây đến nỗi con kiến chui không lọt, thậm chí có người còn ném đồ tới.
Sách vở, bữa sáng chưa ăn xong, hoặc thứ khác...
Vào lúc cô một thân một mình, có người xông vào, bảo vệ cô dưới người.
“Các người còn dám động vào cậu ấy nữa đi, thử xem?”
Ngôn Hải che trước người Hứa Minh Tâm, lạnh lùng nói.
Không chỉ có một mình anh ta tới, còn có Bạch Thư Hân nữa.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức yên lặng.
Tô Hương trông thấy Ngôn Hải vẫn bảo vệ cô, cô ta tức đến giậm chân: “Ngôn Hải, anh bị Hứa Minh Tâm lừa rồi! Cô ta chính là gái bán hoa, là một người lên được giao thông công cộng...”
Tô Hương còn chưa nói hết câu, đã bị người khác chặn lại.
Không phải Ngôn Hải, mà là Bạch Thư Hân.
Cô ấy ra tay nhanh gọn dứt khoát, tát thẳng một bạt tai qua, Tô Hương bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình chật vật ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa đứng lên.1
Tô Hương bụm mặt, nhìn cô ấy với ánh mắt khiếp sợ, cô ta phẫn nộ nói: “Cô... cô dám đánh tôi?”1
“Bà đây đánh cô đấy thì sao? Miệng cô tiện, bà đây liền đánh miệng cô!”
“Cô... Bạch Thư Hân, cô tưởng tôi sợ cô sao, các cậu còn ngây ra đó làm cái gì, lên cho tôi!”
Cô ta xui mấy đứa bạn đi cùng, hai người phụ nữ kia cùng lên.
Ngôn Hải sợ Bạch Thư Hân không đánh lại, nhưng không ngờ Bạch Thư Hân ra tay tốc độ, một cú quét chân đã giải quyết hai người.
Sau đó, thưởng cho mỗi người một quyền.
Hứa Minh Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cô biết Bạch Thư Hân khí phách, nhưng không ngờ lại khí phách như thế này, nhoáng cái đã giải quyết xong!
Bạch Thư Hân bảo vệ cô ở phía sau, mắt lạnh nhìn về phía các bạn học hóng hớt ở xung quanh, cô nói: “Nếu các người còn dám nói bậy, tôi sẽ... xé nát miệng của các người!”
“Huống hồ, Minh Tâm nhà tôi câu dẫn người khác, liên quan quái gì đến các người! Sau này các người, nếu ai dám bắt nạt Hứa Minh Tâm, vậy cũng đừng trách Bạch Thư Hân tôi không khách khí!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đưa mắt nhìn nhau, thế mà còn không dám thở mạnh.
“Còn không cút, tất cả đều không cần lên lớp nữa hả? Hay là muốn ở lại thảo luận nhân sinh với tôi?”
Bạch Thư Hân thấy bọn họ bất động, lạnh giọng quát, những người đó lập tức giải tán.
“Ngôn Hải, cậu đưa Minh Tâm đến phòng y tế trước đi, chỗ này giao cho tôi giải quyết.”
“Thư Hân...”
Hứa Minh Tâm không lo về mình tí gì, trái lại cô lo Bạch Thư Hân xúc động quá, ngộ nhỡ làm người ta bị thương là làm sao đây.
Bạch Thư Hân chuyển lại một ánh mắt cậu yên tâm đi, bảo Ngôn Hải đưa cô đi. Bạch Thư Hân thấy cô đã đi xa, mới xoay người nhìn về phía đám người Tô Hương, cô xoa tay, xắn tay áo lên...