Viện trưởng nghe thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm, ông ta cuống quýt nói: “Nên làm nên làm!”
May mà Cố Gia Huy tốt bụng, tốt quá rồi.
Sau đó, Cố Gia Huy nhìn sang Hứa Minh Tâm, anh có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh không ngờ, mình còn chưa dạy con mình, trước hết đã không dạy nổi cô vợ của mình thành người tài.
Anh nhoáng một cái đứng dậy, dọa cho Hứa Minh Tâm hai chân mềm nhũn.
Cố Gia Huy đi gần đến chỗ mình, rõ ràng là anh đã bị tức đến mơ mồ, đôi phượng mâu nhìn mình chằm chằm, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Hứa Minh Tâm, chú đã giúp cháu bổ túc kiến thức hơn nửa tháng, thế mà cháu thi kiểu này hả?”
Anh giơ bài thi lên, anh còn có nội tâm muốn giết người rồi đây này.
Mệt trên đường đi anh còn nghĩ xem nên chúc mừng như thế nào, phải tặng quà gì.
Giờ thì hay rồi, Hứa Minh Tâm đã cho anh một cú vả mặt.
“Cháu... cháu cũng không biết, cháu cũng nhớ là những đề này đã từng làm hết rồi, theo lý thuyết thì cháu đều biết hết, nhưng mà tính tính hình như không thích hợp.”
“Hôm thi, não cháu để đâu? Vứt ở nhà rồi à? Trách chú không lái xe đưa cháu vào địa điểm thi sao?”
Cố Gia Huy tức đến nỗi cả người phát run.
Anh đường đường là một sinh viên tài năng, sao lại dạy ra học sinh như thế này, thật mất mặt!
Lúc này, Cố Gia Huy có một loại cảm giác là đứa nhỏ nhà mình không ra hồn.
“Chú ba... chú ba tốt, cháu biết sai rồi, lần sau nhất định cháu sẽ thi tốt.” Hứa Minh Tâm vội vàng nhận sai, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Cố Gia Huy đối diện với ánh mắt vô tội của cô, tức cũng không được mà không tức cũng không được.
Sau đó, anh nhìn về viện trưởng: “Có thể cho tôi gặp giáo viên của hai môn này không, tôi muốn biết trên lớp học cháu ấy toàn làm cái gì.”
“Được được được, dẫn đến ngay đây.”
Sau đó hai giáo viên đến rồi, đều biểu đạt ra một vấn đề.
Trên lớp, Hứa Minh Tâm vẫn rất chịu khó, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu.
Nhưng mà, có một chút suy nghĩ không tập trung, thường xuyên cho đầu óc đi chơi xa.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, thanh âm trầm thấp khàn khàn, đó là trạng thái cật lực kiềm chế lửa giận.
“Trên lớp, cháu toàn nghĩ cái gì vậy, nói cho chú biết!
Nghĩ gì...
Hứa Minh Tâm cũng không biết đang suy nghĩ gì, hơn nửa tháng chưa lên lớp rồi, quỷ mới biết trước đây trước đây khi lên lớp thì trong đầu cô nghĩ cái gì.
Nhưng cô cũng biết cái tính của mình thì cũng chỉ là nghĩ xem buổi trưa căn tin có món gì ngon, nghĩ xem tan học thì đi đâu làm gì, nghĩ xem phải tiêu tiền như thế nào...
Nhưng... chắc chắn là những lời này không thể để cho Cố Gia Huy biết.
Rốt cuộc cô phải trả lời thế nào mới có thể làm Cố Gia Huy hài lòng đây?
Khi mà cô đang vắt óc suy nghĩ, Cố Gia Huy đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Lúc ở trên lớp, cô toàn nghĩ linh tinh gì gì đó, rồi giờ thi cuối kỳ thành ra như thế này.
Mặc kệ là nghĩ gì thì đều là tội không thể xá.
“Khó trả lời như vậy sao? Hay là chú đánh cháu hai cái là cháu nhớ ra ngay nhỉ.”
“Anh Cố, không thể phạt đứa trẻ bằng cách phạt về thể xác! Đây là phương pháp giáo dục sai lầm.”
“Có gậy không? Không đánh cô ấy mấy cái, tôi thật sự là khó tiêu được cơn tức trong lòng.”
Mẹ ơi, Cố Gia Huy điên rồi sao? Thế mà lại muốn đánh mình ngay trong văn phòng, đánh mông thì xấu hổ lắm.
Hứa Minh Tâm lo lắng sốt ruột, thế mà trong cái khó cô cũng ló cái khôn, cô chợt nghĩ ra cái gì đó, thế là vội vàng nói.
“Cháu nghĩ về chú!”
Bốn chữ ngắn ngủi, đanh thép rõ ràng.
Bốn người còn lại đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Hứa Minh Tâm.
Nhất là Cố Gia Huy, anh nhìn cô không chớp mắt: “Cháu nói gì?”
“Trên lớp, cháu suy nghĩ không tập trung là vì nghĩ về chú...” Hứa Minh Tâm cảm nhận được vài ánh mắt khác thường, cô vội vàng bổ sung sửa lại: “Cháu nghĩ về những bài học ngày thường chú ba dạy cháu...”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại mới thoáng bình tĩnh.
Bọn họ còn tưởng là tình yêu vượt qua bối phận cơ!
Nhưng nhìn thì... giống thật.
Đúng lúc này, viện trưởng đã tìm thước tới.
“Anh Cố, gậy anh cần đây.”
“Thôi thôi, chuyện này có thể tha thứ, có thể tha thứ.”
Cố Gia Huy bất lực khoát tay, nếu cô đã nghĩ về mình, vậy thì đúng là không thể trách cô được.
“Hả?”
Viện trưởng không ngờ Cố Gia Huy lại trở mặt nhanh như vậy.
“Thế bây giờ...”
“Cố mỗ đã quấy rầy ba vị, là tôi quản giáo không nghiêm, trở về nhất định tôi sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn. Sau này vẫn mong có việc gì thì viện trưởng hãy liên lạc với tôi, tôi muốn biết biểu hiện của cô bé ở trường học.
“Hiếm có người như tổng giám đốc Cố, anh coi trọng cô cháu gái này như vậy, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.”
“Cảm ơn, vậy Cố mỗ đưa cô bé về trước đây.”
Cố Gia Huy nắm tay Hứa Minh Tâm, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Anh đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
Có vẻ Cố Gia Huy tức lắm, nhưng mà cô lại không dám dỗ anh, cô sợ bị vạ lây.
Rất nhanh, hai người đã lên xe, Khương Tuấn mỉm cười nói: “Ông chủ, tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
“Nhà hàng?”
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy buổi tối ông chủ muốn ăn tối với cô, đồ ăn ở nhà hàng đó ngon lắm, chắc chắn cô Hứa sẽ thích.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, tôi lại có lộc ăn rồi...”
Hứa Minh Tâm còn chưa cao hứng xong, thì liền nghe thấy giọng nói âm u của Cố Gia Huy.
“Không đi nữa.”
“Gì ạ?” Khương Tuấn hơi kinh ngạc, lúc này anh ấy mới chú ý đến sắc mặt rất là khó coi của Cố Gia Huy, hoàn toàn không có vui vẻ như lúc trước khi xuống xe.
Ông chủ sao thế nhỉ.
“Lái xe.”
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, Khương Tuấn liếc qua Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm cúi đầu, dáng vẻ kinh hãi, thế là anh ấy hiểu ra ngay.
Chắc chắn là cô Hứa lại làm ông chủ tức giận rồi.
Khương Tuấn ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng ngoan ngoãn lái xe.
Trên đường đi không ai nói năng gì, chẳng mấy chốc đã về đến biệt thự, anh kéo cô xuống xe.
Đột nhiên anh dừng lại, Hứa Minh Tâm lại chưa có kịp phanh lại.
Phanh một cái đụng vào tấm lưng cứng rắn của anh, cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Đau quá...
Cố Gia Huy chậm rì rì quay người lại, anh nói: “Hứa Minh Tâm, tôi đã suy nghĩ cả đoạn đường rồi, có phải phương pháp giáo dục của tôi sai rồi không.” “Ách...” Hứa Minh Tâm đảo mắt, nghĩ nghĩ: “Thực ra, lúc anh dạy tôi, tôi đều hiểu hết. Nhưng mà lúc thi, ký ức tuôn ra trong đầu tôi không phải... không phải những bài tập đó, mà là gương mặt của anh... sau đó... sau đó mạch suy nghĩ liền bắt đầu đi chơi xa, cuối cùng thi ra
nát bét rồi.”
Hứa Minh Tâm nghiêm túc nói ra sự tình thi cử.
Cố Gia Huy nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh sắp bị cô nhóc này tức chết rồi.
Đây có tính là lý do thi không tốt không?
“Cho nên... anh cũng không thể trách tôi hoàn toàn, đúng không? Tôi thi không tốt, anh cũng có nguyên nhân...”
Hứa Minh Tâm nhỏ giọng thì thầm.
“Tôi vất vất vả vả ôn tập cho em, không được một tí công gì, giờ còn bị em trả đũa hả?”
Cố Gia Huy đau đầu nói.
“Anh cũng đừng nói tôi vô lương tâm như thế, tôi... tôi chỉ đang tìm căn nguyên của vấn đề thôi, tôi... lần sau tôi sửa, chẳng phải vẫn còn thi lại sao, tôi bảo đảm tôi sẽ không thi trượt nữa.”
“Hứa Minh Tâm, xem ra ngày thường tôi đã quá buông thả em rồi, sau này tôi phải nghiêm khắc hơn với em.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một chút.
Lời này là có ý gì?
Nghiêm khắc hơn, phương pháp nghiêm khắc hơn như nào vậy?
Hứa Minh Tâm chưa hiểu. Sau khi Cố Gia Huy đi vào nhà, anh đi thẳng lên lầu rồi vào thư phòng.
Hứa Minh Tâm thấp tha thấp thỏm, chú An thấy thế thì liền hỏi: “Cô Hứa sao vậy, có phải cô đã làm ông chủ tức giận rồi đúng không?” “Tôi thi trượt rồi... làm anh ấy mất mặt rồi, tôi cũng không muốn mà...” Hứa Minh Tâm giống như đứa trẻ phạm lỗi, cô nói với vẻ đáng thương.