Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 73: Chương 73: Lương một năm tăng gấp đôi




“Giống chỗ nào? Dáng người đẹp thế này, khuôn mặt xinh đẹp thế này. Cho dù là heo thì cũng là một con heo đáng yêu, những người bên cạnh đây đều không bằng em.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô rất muốn cười.

Cố Gia Huy nói chuyện không quanh co tí nào, anh bảo người ta không bằng heo!

Vừa nãy còn dạy dỗ anh là phải khiêm tốn, đảo mắt cái đã ngang ngược rồi!

Không biết là kiêu ngạo quá sẽ bị trời giáng năm đạo sét à?

Cố Gia Huy kéo cánh tay cô, cầm giúp cô rất nhiều đồ ăn ngon.

Cô về tới chỗ ở góc, Cố Gia Huy nhéo nhéo cái mũi của cô rồi nói: “Sau này muốn ăn gì thì cứ ăn. Muốn làm gì thì cứ làm, không cần vì tôi, băn khoăn người khác nói gì. Em chỉ cần vui vẻ làm chính mình là được. Còn lại giao hết cho tôi.”

“Nhưng mà ngộ nhỡ tôi ăn thành heo thì phải làm sao?”

“Tôi nuôi em.”

Cố Gia Huy cong cong môi mỉm cười, chỉ đáp lại ba chữ này.

Hứa Minh Tâm lập tức cảm thấy ấm áp, câu trả lời này siêu siêu siêu.

Cô đang ăn rất vui vẻ, điện thoại Cố Gia Huy reo lên, Khương Tuấn gọi điện tới.

Là chuyện ở công ty, cho nên nói chuyện điện thoại thì anh tránh đi một chút.

Hứa Minh Tâm ăn đến nỗi sắp không đi nổi nữa, co muốn ra vườn hoa đằng sau đi bộ tiêu thực.

Dù sao thì đây cũng là nhà cô, cho nên cô rất quen thuộc.

Gió đêm thổi hiu hiu, thổi lên váy dài màu lam của cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, cô giống như tiên nữ hạ xuống nhân gian vậy.

Đằng sau, một đôi mắt tham lam đang nhìn cô chằm chằm.

Cô nghe thấy tiếng bước chân thì không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn, cô nhìn thấy Cố Tử Vị.

Nhìn đến đôi mắt không có ý tốt kia, cô sợ đến mức run lên, nghĩ tới cảnh tượng vào một tháng trước.

Cũng là ở vườn hoa!

“Anh.... anh muốn làm cái gì? Sảnh đằng trước toàn là người, tôi chỉ cần hét lên một tiếng thì anh chạy không thoát đâu!”

Cô vội vàng nói.

Cố Tử Vị cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, anh ta dừng lại cách cô ba bước.

“Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô thôi.”

“Tôi và anh chẳng có gì để nói cả!”

Cô gấp rút muốn đi, nhưng lại bị Cố Tử Vị giữ chặt cổ tay, anh ta giữ chặt làm cổ tay cô đau.

Cô đang định hét to lên, không ngờ bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh như nước của anh ta.

Cô cho là tôi không động được vào Cố Lão Tam thật sao?”

Câu này vừa được nói ra, bóng đêm tịch mịch.

Cô ngơ ngác nhìn anh ta, có hơi sợ hãi: “Bố tôi chỉ có một người con trai là tôi, sau này gia sản lớn này đều cho một mình tôi hết! Cố Gia Huy cuối cùng chỉ là người ngoài, hàng năm không ở nhà, cho dù ông cụ vẫn còn, cũng chẳng che chở được bao nhiêu! Cho dù ông nội muốn chuyển quyền cho cậu ba Cố, chú ta dám lấy không? Bên này chú ta vừa cầm đến tay, ngày mai có khả năng

Tai bay vạ gió!”

Cố Tử Vị cười khặc khặc nói, nụ cười dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, khiến da đầu cô run lên.

Đây... tính là uy hiếp hả?

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” . Đam Mỹ Hay

Cô muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, run run không thôi, nát bét không chịu nổi.

Cố Tử Vị đắc ý nhếch môi, cười khẩy nói: “Chỉ cần ông cụ về trời, tính mạng của Cậu ba Cố liền nguy hiểm, cô nghĩ tôi sẽ nương tay với người này không?”

“Anh ấy là chú anh!” “Tôi phi! Chú chó mà, muốn tranh giành gia sản với tôi thì kết cục chỉ có một chữ chết!” Cố Gia Huy hung hăng nói: “Hứa Minh Tâm, cô trẻ và xinh thế này, hà cứ gì phải hao phí thời gian với cái người xấu xí đó? Chú ta không cho cô được cuộc sống hạnh phúc, chú ta bảo vệ bản thân còn khó, chắc hẳn chú ta cũng sẽ không bảo vệ cô đâu! Chỉ cần cô đi theo tôi, tôi bảo đảm cô sống vinh hoa phú quý, thế nào?”

“Anh đang đùa tôi đấy à? Anh là vị hôn phu của Hứa An Kỳ!”

“Hứa An Kỳ sao so được với cô! Nếu tôi biết nhà họ Hứa còn có cô em gái xinh đẹp như thế này, sao tôi lại cần đứa xấu xí Hứa An Kỳ chứ!”

Ánh mắt anh ta trắng trợn, khiến cả người cô không thoải mái, rõ ràng đã mặc đồ, nhưng lại có cảm giác bị anh nhìn sạch.

Cô vô thức nghiêng người, tránh ánh mắt của anh ta.

Cố Tử Vị còn muốn sờ tay cô, nhưng lại cô giãy ra.

Anh ta hơi căm tức, nói: “Cô không thức thời à?”

“Mong anh tự trọng, tôi là vị hôn thê của chú anh!”

“Là vị hôn thê của chú ta thì sao? Chú ta có thể thỏa mãn cô không? Người trong nhà đều truyền tai nhau, nói là chú ba tôi không cứng, phương diện đó có vấn đề, cho nên nhiều năm như vậy cũng không có phụ nữ! Có phải cô rất trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo đúng không, tôi có thể giúp cô...”

Cố Tử Vị còn chưa tiến lên đã bị Hứa Minh Tâm quát lớn.

“Cố Tử Vị, anh mong chuyện này ầm ĩ đến chỗ ông cụ đúng không?”

Cố Tử Vị nghe thấy lời này thì nhíu mày, anh ta đã nằm trên giường bệnh tròn một tháng, hôm nay vừa mới chuyển mới tốt không lâu.

Nếu mà bị ông cụ và Cố Gia Huy biết, sợ là anh ta không tránh khỏi một trận đòn.

Cậu ba Cố đó, ra tay ác lắm!

Anh ta hơi phát run, không dám đi lên trước, làm cho Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh phải cân nhắc, đợi đến khi ông cụ về trời, tôi xem cô còn dựa vào ai được nữa, đến lúc ấy chẳng phải là ngoan ngoãn thành vật trong tay tôi à?”

“Đó là chuyện sau này, bây giờ nếu anh dám động vào tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí! Cố Tử Vị, chuyện hôm nay, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy!”

Nói xong, cô quay người vội vàng rời đi.

Đúng lúc này, phía sau truyền tới giọng không phục của Cố Tử Vị.

“Cô không sợ chết à?”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim khẽ run, cả người cứng ngắc.

Không ai có có thể làm được không sợ chết.

Nhưng không thể vì sợ chết mà không có nguyên tắc!

Cô không trả lời, mà đánh tinh thần một cái, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Cố Tử Vị nhìn mà tức giậm chân, tức đến đỏ mặt.

Mà cảnh này, đã bị người ta nhìn rõ và thu hết vào mắt.

Hứa An Kỳ đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn thấy hết nhất cử nhất động của hai người.

Cô ta căm phẫn giẫm lên giày cao gót, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Minh Tâm.

Cô ta biết Cố Tử Vị háo sắc, nhưng một cây làm chẳng nên non, chắc chắn là Hứa Minh Tâm đã câu dẫn anh ta.

Chết tiệt, đến cả anh rể của mình mà cũng không bỏ qua!

Hứa Minh Tâm, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô!

Cô ta tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm, quay người rời đi.

Còn ở trong bóng đêm tịch mịch, vẫn còn một người im lặng.

“Ông chủ?”

Khương Tuấn ở đầu dây bên kia dè dặt hô.

Vốn dĩ hai người đang nói chuyện công việc, nhưng không biết tại sao, đột nhiên Cố Gia Huy không nói gì.

Anh ta đã đợi mấy phút, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ.”

Một lúc lâu sau, đối diện mới truyền đến một tiếng đáp lại nhàn nhạt, chứng minh người vẫn đang nghe máy.

“Ông chủ, cái hợp đồng vừa nãy kia...”

“Chuyện hợp đồng trước tiên không vội, cậu đi tìm hai người đánh gãy tay trái của Cố Tử Vị đi. Làm việc bí mật chút, sạch sẽ chút, cho dù bị Cố Trác Đông đoán được là tôi ra tay, nhưng cũng không có bằng chứng, không làm gì được tôi, hiểu chưa?”

“Cố Tử Vị? Cậu ta đã trêu chọc ông chủ ạ?”

“Ông đây đã thấy tay trái của cậu ta chạm vào người phụ nữ của tôi, tôi rất khó chịu. Đánh mạnh vào, chí ít là đánh sưng mặt cậu ta, biết chưa? Sau khi làm xong việc, lương một năm tăng gấp đôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.