Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 60: Chương 60: Mất liên lạc




“Anh cũng không thể để em ở đây một mình được đúng không, anh là một thân sĩ.” “Đúng rồi, tối qua hình như em nghe thấy cái gì tiền gì đó, anh đưa tiền cho bọn chúng đúng không, bao nhiêu tiền, em trả cho anh.”

Hứa Minh Tâm vội vàng nói.

“Em cứ phải tính toán rạch ròi với anh như vậy sao, chút tiền đó căn bản không là gì đối với anh.”

“Thế sao được? Anh em ruột còn đang phải tính toán rõ ràng đấy!”

“Nếu như em cố chấp như vậy, hay là, em trả lời anh một câu hỏi, không được nói dối. Trả lời xong, anh sẽ coi như em đã trả số tiền này.”

“Câu hỏi gì?”

“cậu ba Cố là gì của em?”

Ngôn Hải nói từng chữ, lời này hơi hơi gõ vào lòng cô.

Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên, không rõ làm sao mà Ngôn Hải lại hỏi cái này, nhưng nếu anh ta đã hỏi, vậy thì cô cũng không thể né tránh nữa.

“Anh ấy là vị hôn phu của em.”

Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng nói: “Là bố em và ông cụ Cố định ra, không có rêu rao ra ngoài, cho nên bên ngoài vẫn không biết. Em và anh ấy chênh lệch bối phận và tuổi tác khá lớn, bây giờ em vẫn đang đi học, cho nên không có rêu rao ra. Đợi em tốt nghiệp thành niên rồi, chắc là sẽ gả cho anh ấy.”

“Hóa ra em và anh ta đã đính hôn, nực cười là anh còn thể hiện mình trước mặt anh ta, muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt trưởng bối.”

“Xin lỗi... học trưởng...”

Hứa Minh Tâm vô cùng áy náy nói, cô không muốn làm tổn thương Ngôn Hải.

Ngôn Hải khẽ lắc đầu, chuyện đã tới nước này, anh ta còn có thể nói gì cơ chứ?

Anh ta thua bởi Cố Gia Huy, mặc dù không cam lòng, nhưng đây lại là sự thực.

Đúng lúc này, có người gõ cửa, bên ngoài truyền tới giọng nói của chú An.

“Cô Hứa, xin hỏi cô đã dậy chưa? Tôi vào có tiện không?”

“Cháu dậy rồi, chú vào đi.”

Sao chú An lại tới đây?

Trong lòng Hứa Minh Tâm nghi hoặc.

Chú An đẩy cửa đi vào, mặc áo đuôi tôm, đeo một cái nơ nhỏ, trên đầu đội chiếc mũ phương tây, tay thì cầm gậy ba toong.

Ông ấy khẽ mỉm cười, mặt mũi hiền lành.

Cảm giác này giống như thân sĩ người anh trong phim hoạt hình vậy.

“Chú An, sao chú lại đến đây?”

“Ông chủ biết chuyện tối qua, được biết đã cảm phiền cậu chủ Ngôn, cho nên bảo tôi tới đây một chuyến. Tối qua cậu chủ Ngôn đã tốn kém rồi, đây là mười vạn kia. Ông chủ nhà tôi đã nói, phiền phức mà người phụ nữ của mình không cẩn thận gây ra, thì phải do cậu ấy chịu trách nhiệm, sao có thể để cậu chủ Ngôn tốn kém cơ chứ?”

Ngôn Hải nghe thấy lời này thì không khỏi tức giận, sắc mặt anh ta tái mét, sao cậu ba Cố này nói chuyện độc địa thế, trả cho mình mười vạn tệ, thì tới diễu võ dương oai sao!

Ngôn Hải cũng khá nghiêm túc, anh ta nói: “Chú ba khác khí thật đấy, tình nghĩa ba năm ở trường của tôi và Minh Tâm, chẳng nhẽ không bằng mười vạn tệ này sao?”

“Không thể nói như thế được, ông chủ nhà tôi đã nói rồi, anh em ruột còn đang phải tính toán rõ ràng cơ mà.”

Ngôn Hải nghe vậy, không khỏi nhíu mày, sao mà cậu ba Cố nói y hệt Minh Tâm vậy?

Đi mà tính toán rõ ràng với anh ta ấy.

“Nếu như ông chủ nhà ông thật sự quan tâm Minh Tâm, thì sẽ không qua cả đêm mới xuất hiện!” “Thực ra, nếu mà cậu chủ Ngôn không ra mặt, ông già tôi cũng sẽ giải quyết. Trái lại, cậu chủ Ngôn đã cướp đi cơ hội thể hiện của ông già này rồi đấy. Mặc dù ông chủ nhà tôi vì công việc mà ở nước ngoài xa xôi, nhưng trái tim thì thương nhớ cô Hứa, sớm đã tiêu trừ tất cả ở Kinh Đô, sẽ không để cô Hứa chịu ủy khuất. Đúng không, cô Hứa?”

Chú An cười tít mắt nhìn mình.

Đối với lời này, Hứa Minh Tâm tin tưởng không nghi ngờ.

Cô làm chuyện gì, dường như Cố Gia Huy đều biết, cô gặp nguy hiểm ở quán bar, không có chuyện Cố Gia Huy không biết.

“Cố Gia Huy còn nói gì nữa?”

“Cô Hứa ngủ một đêm thì ông chủ lo lắng một đêm, ông chủ không biết đã tỉnh dậy chưa, sợ quấy rầy cô, cho nên bảo tôi qua coi cô, tiện thể cảm ơn ân tình của cậu chủ Ngôn. Cậu cứ cầm số tiền này đi, nếu không tôi lại phải đi tới nhà họ Ngôn một chuyến, cảm ơn ông Ngôn, bất tiện hơn đúng không?”

“Thế thì ông cứ đi tìm bố tôi đi!”

Ngôn Hải tức giận đến nỗi đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Rõ ràng là anh ta chạy tới kịp thời cứu được người, lại biến thành lo chuyện bao đồng.

Cậu ba Cố này, quả thực khinh người quá đáng!

Hứa Minh Tâm trông thấy Ngôn Hải bị tức mà bỏ đi, cô không khỏi đau đầu.

“Chú An, chú làm học trưởng cháu tức giận bỏ đi rồi.”

“Ông chủ phải phát tiền thưởng cho tôi rồi, thật tuyệt!”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, đau đầu vỗ vỗ cái đầu.

“Cô Hứa, cô ở bên ngoài một mình, ông chủ rất lo lắng, hay là cô về cùng tôi đi.”

“Cháu ở ký túc xá rất vui, đợi Cố Gia Huy về rồi nói sau ạ. cháu sẽ gọi cho anh ấy trước.”

Cô gọi điện cho Cố Gia Huy, ngay sau đó đã có người bắt máy.

“Em dậy rồi à?”

Giọng nói của Cố Gia Huy vẫn bình thản như cũ, nhưng lại ẩn một thoáng mệt mỏi.

Hứa Minh Minh đau lòng, cô nói: “Anh ngủ không ngon à?”

“Không sao, chẳng qua công việc bên này khó hơn so với tưởng tượng, cho nên hao tâm tốn sức hơn một chút. Em yên tâm, tôi không sao. Tôi đã biết chuyện của em rồi, Ngôn Hải trả bao nhiêu tiền cho em, đều phải trả lại người khác, bây giờ em vẫn là vị hôn phu của tôi, không phải tiêu đến tiền người đàn ông khác.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong lòng ấm áp.

Cô cảm thấy bọn họ đều không cần nói cái câu “tôi thích em” kia, lẽ nào tấm lòng của hai người vẫn chưa đủ để chứng minh sao?

“Biết rồi, chú An sẽ trả. Khoảng bao giờ thì anh về?”

“Khoảng tuần giữa tháng mười, nhớ tôi rồi à?”

“Còn lâu, giờ không nói chuyện với anh nữa, tôi cũng phải về ký túc xá rồi.”

“Không về nhà à?”

“Đợi anh về rồi nói sau.”

Không có Cố Gia Huy, thì đối với Hứa Minh Tâm nơi đó chỉ là một ngôi nhà to mà thôi, không được gọi là nhà.

Cô cúp điện thoại xong, trở về ký túc xá, chú An cũng rời đi.

Nhưng, kể từ cuộc điện thoại lúc sáng ra thì cả ngày Cố Gia Huy đều không có tìm mình nữa.

Cô tra về sự chênh lệch múi giờ của nước Y, ước chừng chậm hơn khoảng năm tiếng, bên này là buổi sáng, bên kia đã sắp đến buổi chiều.

Lúc này, chắc Cố Gia Huy đang bận.

Cô đợi đến buổi chiều, bên đó là buổi tối.

Lẽ nào Cố Gia Huy đã nghỉ rồi? Hay là điện thoại hết pin.

Cô gọi sang nhưng lại hiện là đã tắt máy.

Hứa Minh Tâm không ngủ được, ở trên giường lăn qua lăn lại. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã bắt xe về nhà họ Cố.

Cô tìm chú An, muốn biết tình hình của Cố Gia Huy.

Mặc dù cô biết Khương Tuấn cũng đang ở nước ngoài, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Cố Gia Huy, nhưng cô vẫn không khống chế được bản thân, cô sẽ lo lắng, sẽ nghĩ lung tung.

Nước ngoài có rất nhiều cuộc bạo loạn, thường xuyên có phần tử khủng bố công kích bất ngờ gì gì đó, có khi nào Cố Gia Huy gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì không.

Chú An đã liên lạc với tập đoàn J.C bên kia, lại lên lạc với Khương Tuấn, vậy mà không liên lạc được với người.

Mất liên lạc ư?

Lúc hai chữ vang lên trong đầu, trái tim Hứa Minh Tâm hung hăng co rút.

Chú An cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Cố Gia Huy chưa bao giờ mất tích.

Chú An do dự một lúc, cuối cùng bấm số của Ôn Thanh Vân, nhưng...vẫn chưa nối máy được.

Nhưng một màn này lại rơi vào trong mắt Hứa Minh Tâm.

Cô chủ Ôn.

Điện thoại của chú An ghi chứ cái này, chứng tỏ đối phương là một người phụ nữ. Tại sao tìm Cố Gia Huy mà phải liên lạc với một người phụ nữ, lẽ nào cô ta biết hành tung của Cố Gia Huy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.