Cố Yên nghe vậy, nghe mà hơi cảm động.
“Nhưng... cứ thế này, không tốt cho cơ thể, sau này vẫn phải khống chế, nếu không nằm viện sẽ không tốt.”
“Sao em cùng một cái đức hạnh với Lệ Nghiêm vậy?”
Cố Gia Huy bất lực nhìn một cái.
Cố Yên mỉm cười nói: “Vậy sao? Hết cách, ai bảo chúng em là một đôi cơ chứ!”
“Bát tự còn chưa xem, cũng chưa có chính thức xác định quan hệ, em lại rất tích cực.”
“Em và anh ấy không để ý những cái này, chỉ cần trong lòng bọn em hiểu nhau là được. Nhi nữ tình trường bọn em có, tình nghĩa huynh đệ hào khí tận trời chúng em cũng có. Chúng em là cộng sự tốt nhất trong công việc, cũng là trai xinh gái đẹp giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, cái này chẳng phải rất tốt sao?”
“Thực ra em cũng không có chí hướng lớn gì, em chỉ muốn ở phía sau anh ấy làm một cô gái nhỏ là tốt rồi. Nếu anh ấy cần em xuất hiện, thì em nhất định là nữ chiến sĩ. Nếu anh ấy không cần em, thì em chính là cô vợ nhỏ của anh ấy, chỉ thế thôi.”
“Không biết kiếp trước Lệ Nghiêm đã tích phúc ở đâu, đời này lại gặp được cái đứa quyết một lòng là em!” “Đúng vậy, kiếp trước anh ba cũng không biết đã tích phúc ở đâu, kiếp này tìm được một cô vợ nhỏ như hoa như ngọc. Anh xem, cô ấy ở bên anh, áp lực lớn cỡ nào, ăn cái này cũng bị người ta nói ra nói vào. Một khi anh công khai, chỉ nguyên áp lực từ dư luận thôi, một người một ngụm nước miếng, là có thể nhấn
chìm chết cô ấy rồi.”
“Anh thì không sao cả, nhưng chỉ khổ Hứa Minh Tâm.”
“Cái này, anh biết.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cố Gia Huy vang lên, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Anh muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, nhưng toàn có phong ba, cô ở bên mình, còn chưa công khai, phong ba đã nhiều thế này rồi.
Nếu không phải có nhà họ Ngôn hỗ trợ, để địa vị của cô ấy nâng cao hơn, chỉ sợ con đường sau này sẽ càng khó đi.
“Anh cứ cảm thấy mình nợ cô ấy quá nhiều, muốn dùng một đời để đền bù.”
Cố Gia Huy sâu kín nói.
“Hy vọng con đường sau này sẽ dễ đi hơn một chút, cũng không biết cô ấy có thể kiên trì được không. Nếu như... cô ấy sợ, muốn bỏ chạy, thì phải làm sao?”
“Anh không biết nữa.”
Cố Yên nghe thấy bốn chữ này thì không khỏi kinh ngạc.
Hiếm khi thấy anh có lúc mờ mịt như thế này.
“Đã từng, anh thả cô ấy đi, anh tưởng anh sẽ thoải mái. Nhưng sự thật chứng minh anh rất ích kỷ, anh hận không thể buộc cô ấy bên ngoài mình cả đời.”
“Anh ba luôn cơ trí vô song, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, sao ở trên người cô nhóc này, lại trở nên không có tự tin như vậy?”
“Mọi lý trí của anh, sau khi gặp cô ấy, liên tiếp bại lui, quân lính tan rã. Anh chưa vứt mũ vứt giáp chạy trối chết đã là giỏi lắm rồi đấy.”
Cố Gia Huy nhắc đến Hứa Minh Tâm, khóe miệng không kìm được nhếch lên một vệt tươi cười, lau đi góc cạnh của anh, trông anh phá lệ dịu dàng.
Thép bách luyện cũng có lúc dịu dàng.
“Anh, nếu anh thật sự muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, vậy thì tạo thế đi. Nâng cao địa vị thân phận của Hứa Minh Tâm lên, nâng đến khi người khác nhìn mà phải chùn bước, tất nhiên những người đó không dám nói xằng nói bậy gì nữa rồi.”
“Cái này anh biết, nhà họ Hứa thì chắc là không được rồi, anh đành phải dựa vào nhà họ Ngôn thôi.”
“Đúng là nhà họ Ngôn sẽ giúp anh chuyện này, nhưng, bọn họ có lòng riêng, bọn họ còn muốn cho Hứa Minh Tâm và cậu Ngôn ở bên nhau. Chỉ sợ... hoàn toàn ngược lại.”
“Anh tin cô ấy.” Khóe miệng Cố Gia Huy cong lên một nụ cười, anh nói: “Anh tin cô ấy sẽ không rời xa anh, vào lúc anh vừa nghèo vừa xấu, cô ấy không chọn từ bỏ anh. Bây giờ khi anh lên đỉnh cao, anh cũng sẽ không từ bỏ cô ấy. Hết thảy, anh chỉ có thể âm thầm làm, Hứa Minh Tâm không muốn nhận ân tình của nhà họ Ngôn, anh không muốn để cô ấy có gánh nặng
tâm lý.” “Haiz, đúng là dụng tâm lương khổ mà! Về làm ăn, em mù tịt, là một dân thường. Em không giúp được anh cái gì, anh cả sẽ không ngồi chờ chết, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn coi anh như cái đinh trong mắt, không có khả năng sẽ để Hứa Minh Tâm dễ dàng một bước lên mây như vậy. Anh đã cưới một người vợ mạnh mẽ, hơn nữa còn có liên quan với nhà họ Ngôn, anh đã quên trước kia anh cả hoành hoành thế nào rồi à?”
Lời này vừa nói ra, Cố Gia Huy giống như trở thành một người khác vậy.
Anh híp mắt, bàn tay nắm cái chén, bất giác nắm chặt.
Ở sâu trong đôi phượng mâu kia, cuồn cuộn ngất trời.
Môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường, đường nét cũng trở nên sắc sảo.
Cố Yên cảm giác, trong nháy mắt Cố Gia Huy như biến thành tu la địa ngục, cả người đều tràn ngập lệ khí làm người sợ hãi, phảng phất như có thể đem người cắn nuốt, đến cả xương cốt cũng không còn.
Cố Yên run lên, cô ấy đã nhắc đến chỗ đau của anh ba.
Cô ấy vội vàng vươn tay ra, nắm chặt tay của anh: “Đừng dùng sức, anh sẽ làm mình bị thương đấy.”
Trên ly đế dài cũng đã xuất hiện vết nứt nhỏ, cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ sắp cắt rách tay mất.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh đau khổ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra bên trong đã bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi chẳng qua là ảo giác của cô ấy mà thôi.
Anh thả lỏng tay, chất lỏng trong ly đế dài tiếp tục chảy ra, đỏ tươi nhiễm vào cái bàn, giống như một vũng máu.
“Làm em sợ rồi à.” “Không ạ.” Cố Yên khẽ lắc đầu: “Em biết những năm nay anh ba luôn không thoải mái, em là con gái, cộng thêm lại là con nuôi, anh cả không đề phòng gì em. Nếu có một ngày em dính vào liên quan đến công ty của gia tộc, sợ là cũng không có quả ngọt ăn. Cho nên em đã chọn chuyên ngành khác, làm bác sĩ quân y.”
“Nhưng mà, em và Lệ Nghiêm ở bên nhau, nhấc lên quan hệ với nhà họ Bạch, chỉ sợ lại là một vấn đề khác rồi. Dã tâm của anh cả quá lớn, sẽ không cho phép chúng em phát triển lên, cho dù em là phụ nữ cũng không được. Anh ấy... dã tâm quá nặng, không chấp nhận được đối lập, cho dù là anh em ruột.”
Cố Yên sâu kín nói.
Cô ấy cảm ơn ông cụ đã nuôi dưỡng cô ấy ở nhà, không đến nỗi phải ở trại trẻ mồ côi, sau này phiêu bạt.
Nhưng, nhà họ Cố ngươi lừa ta gạt, cũng làm cho tinh thần và thể xác cô mệt mỏi.
Sau khi anh hai anh ba đi không bao lâu, cô ấy đã chủ động xin đi học ở trường có ký túc.
Cô ấy không thích về nhà, không muốn về nhà nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó của anh cả.
Đại học, cô điền chuyên ngành, cũng không dám chọn tài chính, sợ sẽ khiến anh cả hiểu nhầm, mình và anh ấy có suy nghĩ đối nghịch.
Những năm này, cô ấy vẫn sống trong nỗi nơm nớp lo sợ.
Nhà họ Cố... quá phức tạp, âm thầm đấu đá cũng rất nhiều.
“Em nghĩ, trợ thủ đắc lực của anh cả em là ai?” Cố Yên nghe vậy, cô ấy nghĩ nghĩ, rồi nói: “Vợ anh ấy, La Xuân Hương, với cả phó chủ tịch công ty. Địa vị của phó chủ tịch trong tập đoàn hết sức quan trọng, ngoại trừ bố, thì ông ta có lai lịch già nhất. Ngoài ra chính là chị dâu cả, thân phận của chị dâu cũng không thể khinh thường, bố cô ta từng là nhân viên cấp cao, cho nên anh cả mở rộng bất kỳ dự
án nào, lấy được giấy chứng nhận mở rộng cũng quá đơn giản.”
“Làm từ từ, trước hết chặt đứt cánh tay phụ tá đắc lực của anh ta!”
Cố Gia Huy âm u nói.
“Anh có cách rồi à?”
“Ừ, nhưng không thể nói cho em biết, vẫn phải từ từ lên kết hoạch, em cũng không nên dính líu vào trong.”
“Em tin tưởng anh ba, chỉ là... anh ba, anh xác định ra tay với anh cả thật sao? Anh hai thật sự là anh ta...”
Cố Yên nói đến cuối, không nhịn được tiếp tục nói tiếp.
Đây mới là nguyên nhân gốc rễ mà Cố Gia Huy luôn muốn đối phó với anh cả. Không chỉ là vì bản vệ mình, hơn nữa là muốn báo thù cho anh hai!
Lê Thị Kim Ngân
truyện đọc gần 200 chap rồi vẫn chưa thấy nữ 9 lớn chán
8
14/02
Thuy Nguyen
lòng vòng rườm rà quá
2
14/02