Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 26: Chương 26: Nắm bắt cơ hội sớm nhất có thể




Chú An cảm thấy hơi ngại ngùng, tuổi tác của ông ấy và Cố Gia Bảo cộng lại cũng gần 150 tuổi rồi, bây giờ hai người lại ngồi đây bàn chuyện riêng tư của bọn trẻ.1

Ông ấy ho khan hai tiếng, kính cẩn nói: “Ông chủ, không biết ông nghĩ tình yêu là gì? Tình cảm giữa cậu chủ và mợ Hứa không có vấn đề gì cả, hai người rất hòa thuận, sống với nhau rất êm ấm.”

“Ông biết tôi không hỏi chuyện này mà!”

“Ừm… mợ Hứa vẫn còn trẻ, cậu ba vẫn rất giữ ý với mợ Hứa, còn về chuyện kia, tôi cũng không thể vội vàng khẳng định được.”

Ông nội Cố dường như đã hiểu ra điều gì đó khi nghe chú An nói vậy, thì ra chưa xảy ra chuyện gì cả.

“Không phải tối hôm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao vẫn chưa thành công vậy?”

Cố Gia Bảo đề cập đến lần đầu tiên Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm gặp mặt, ông ấy đã tiêu tốn một số tiền lớn như vậy để cưới vợ về cho Cố Gia Huy, không phải để anh về nhà nhìn ngắm mà để ăn…

Hứa Minh Tâm vẫn còn trẻ, thế nhưng Cố Gia Huy không còn trẻ trung gì nữa.

Vợ càng trẻ thì càng phải nắm bắt cơ hội càng sớm!

“Khụ khụ… chuyện này… tôi cũng không rõ!”

Chú An ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên: “Ông chủ, chúng ta bàn chuyện này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

“Người ta bàn tán rằng chuyện giường chiếu của con trai tôi có vấn đề là do bị hủy hoại nhan sắc nên mới gây ra trở ngại tâm lý… lẽ nào đây là sự thật sao?”

Nghe vậy, chú An cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, hồi lâu cũng không nói thêm được gì.

Ông ấy đỏ mặt tía tai, xua xua tay muốn nói với Cố Gia Bảo chuyện này không giống như ông ấy nghĩ.

Thế nhưng Cố Gia Bảo thấy chú An xúc động như vậy, thậm chí mặt còn đỏ bừng, dường như có gì đó không thể nói ra được.

Tim ông ấy như quặn thắt lại, cả người căng thẳng: “Không ngờ rằng tin đồn ấy lại là thật. Con trai của Cố Gia Bảo tôi đây lại… Ông đi tìm cho tôi bác sĩ giỏi nhất, rồi bỏ thuốc vào trong đồ ăn của thằng bé cho tôi, nhất định không được để nó biết, tránh cho thằng bé cảm thấy kém cỏi. Haiz nghiệp chướng…”1

Ông nội Cố lắc đầu nguầy nguậy, thất vọng rời đi.

Chú An đứng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thế nhưng ông nội Cố đã đi mất rồi.

Ông ấy không cười nổi, bất lực nói: “Ông chủ, mọi việc không giống như ông nghĩ đâu!”

Sáng sớm hôm sau…

Vừa mới ngủ dậy, Hứa Minh Tâm đã không thấy Cố Gia Huy nằm bên cạnh mình nữa.

Hơi ấm của anh còn sót lại trên gối, nghe thấy âm thanh vọng ra từ phòng tắm vọng ra khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô kiểm tra lại cơ thể mình một lượt, quần áo cô vẫn ngay ngắn, xem ra tối qua không có chuyện gì xảy ra.

Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Chuyện đó của Cố Gia Huy thật sự có vấn đề, cũng biết biết sau này có cứu vãn được không…”1

Cô thì thầm nói, sau đó đứng dậy, đẩy cửa đi vào phòng tắm.

Cô tưởng rằng anh đang đánh răng rửa mặt, không ngờ rằng mới sáng sớm mà anh lại đang tắm.

Vừa đẩy cánh cửa ra, vóc dáng hoàn hảo của anh đã đập vào mắt cô, khiến cô sững sờ trong giây lát.

Cô nhanh chóng phản ứng lại, hét lớn lên, lập tức quay lưng lại.

“Sao… sao anh lại đang tắm?”

Cố Gia Huy tối sầm mặt mày lại khi nghe câu hỏi của Hứa Minh Tâm. Cô gái này lúc ngủ hay đạp chăn ra, vì thế anh vẫn luôn không dám ngủ sâu giấc, sợ cô sẽ bị cảm lạnh.1

Khi anh giúp cô đắp chăn thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, cơ thể nóng bừng đêm hôm qua của anh vẫn còn chưa hạ nhiệt, bởi vậy sáng sớm hôm nay anh phải tắm nước lạnh để xua tan ngọn lửa bừng cháy trong người.

“Cùng nhau ngủ rồi mà bây giờ còn ngại à?”

“Chuyện đó… hai chuyện sao giống nhau chứ?”

Do tình huống đặc biệt nên hai người mới ngủ với nhau mà!

Hình như cô đã nhìn thấy chỗ đó…

Thật đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.