(Ý là: Nam trầm mặc, nữ rơi lệ.)
“Ách...” Chú An nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống đất, nhăn nhó nói: “Là dặn dò của ông cụ, tôi cũng đành chịu.”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, thảo nào dạo này anh cứ cảm thấy tính dục thượng vượng, lúc anh tiếp xúc tay chân với Hứa Minh Tâm sẽ có phản ứng, hóa ra là hai ông này đang hại mình.
“Mau dừng cái thuốc chết tiệt đó lại cho tôi!”
“Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi còn có việc, tôi đi xuống trước đây.”
Chú An nào dám tiếp tục nán lại đây nữa cơ chứ, ông ấy ảo não đi nhanh ra ngoài.
Nội tâm Cố Gia Huy chợt dâng lên một trận hoang liêu.
Anh hùng không có đất dụng võ!
Nhà có vợ yêu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, đang ông biết trầm mặc, phụ nữ biết rơi lệ mà!
...
Hứa Minh Tâm lăn qua lăn lại không ngủ được, cô cứ có cảm giác giường rộng trống trải, lăn qua lăn lại, nhưng lại chẳng có cảm giác an toàn gì cả.
Cô thiếp đi đến nửa đêm về sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giấc ngủ lại rất nông.
Bỗng nhiên, Hứa Minh Tâm cảm nhận được một hơi thở ấm áp quen thuộc tới gần, không đợi Cố Gia Huy lên giường, cô đã mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông thân quen kia thì không nhịn được cong môi cười.
“Anh đến rồi à!”
Cô vươn cánh tay ra, quấn lên cổ người đàn ông, nói khẽ.
Cố Gia Huy cười yết ớt, mũi cô nhóc này thính thật.
“Ừm, đến xem em.”
“Ngủ ở đây luôn đi, tôi muốn ôm anh.”
“Được.”
Anh cũng nghĩ thế, trong lòng chợt trống trơn, trái tim cũng trống trơn giống vậy.
Anh lên giường, cô gái nhỏ lập tức dán vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ ôm eo anh, giống như là con mèo nhỏ mập mạp vậy.
“Minh Tâm, có phải em nghĩ rằng mãi mãi tôi cũng sẽ không làm gì em đúng không?”
Anh nhân lúc cô đang mơ mơ màng màng hỏi.
“Anh... anh nói gì cơ?”
“Chuyện nam nữ.”
“Chuyện nam nữ á? Anh... chẳng phải anh không được sao?”
“Tôi không được mà em vẫn bằng lòng theo tôi hả?”
“Thế thì sao, nếu tôi đã chọn anh, thì không nên buông tay anh. Vả lại... vả lại tôi cũng không nỡ, từ nhỏ tới lớn, anh là người đối xử tốt với tôi nhất, tôi cũng muốn đối xử với anh tốt hơn nữa.”
“Thế em... không nghĩ sau này phải có một đứa con à?”
Cố Gia Huy nghe được những lời từ tận đáy lòng của cô, trong lòng ấm áp vui vẻ.
Cái cằm nhẹ nhàng gác lên đầu cô, tham lam hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người cô, rất làm người ta an tâm, khiến cho trái tim xao động bất an của anh lập tức bình tĩnh lại.
“Tôi có nghĩ, chúng ta có thể đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, ngốc... không nói nữa, tôi buồn ngủ quá...”
Hứa Minh Tâm bất mãn lầm bầm.
“Đồ ngốc, em không biết là tôi muốn ăn em nhường nào đâu!”
“Ăn... đừng ăn tôi, tôi sợ đau, ăn không ngon đâu...”
“Đồ ngốc.”
Cố Gia Huy mỉm cười cưng chiều.
...
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm mở mắt ra thì liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ở bên cạnh, cô liền cảm thấy mỹ mãn.
Trời càng ngày càng lạnh, cô vốn là cung hàn, vừa đến mùa đông thì tay chân lạnh lẽo, bịt thế nào cũng không ấm.
Nhưng giờ thì tốt rồi, có cái bếp lò lớn Cố Gia Huy này, ấm áp lắm, thời tiết có lạnh hơn đi chăng nữa, ôm anh đi ngủ chắc chắn rất hạnh phúc.
“Tối qua anh sao vậy, tại sao chú An lại làm ra vẻ thần thần bí bí thế, chú ấy còn không cho tôi vào thăm anh.”
“Lần này tôi uống nhiều, bộ dạng lúc say rượu không đẹp, sợ em thấy thì chê tôi.”
Cố Gia Huy bịa bừa một lời nói dối.
Hứa Minh Tâm không nghi ngờ, cô không nhịn được bĩu môi: “Sao anh lại trở nên khác người như thế hả, nếu tôi mà chê anh, thì đã chê anh từ lâu rồi!”
Hai người xuống tầng ăn sáng, Cố Gia Huy cũng đã nghe được sự tích chói lọi của cô tối qua từ chỗ người giúp việc.
Hứa Minh Tâm cảm thấy rất mất mặt, khoe khoang một chút trước mặt phụ nữ thì cũng thôi đi, làm thế trước mặt Cố Gia Huy, liệu anh có nghĩ mình là một người phụ nữ đanh đá không nhỉ?
“Không ngờ, em còn có lúc khí phách như thế hả?”
Hứa Minh Tâm cúi đầu không nói chuyện, hai má đỏ lên.
“Ông chủ, anh không biết thôi, lúc cô Hứa nói ra mấy chữ 'liên quan rắm gì đến cô', sắc mặt Trình Hoa khó coi lắm!”
“Đúng thế đúng thế!”
“Câu này là Bạch Thư Hân dạy em à?”
“Cậu ấy bảo câu này rất hữu dụng, chuyện trên đời này đều có thể dùng hai câu để đáp trả lại. Liên quan quái gì đến tôi, liên quan rắm gì đến cô, đây là lần đầu tiên tôi thử đấy, đúng là dùng rất tốt!”
“Ngày mai là cuối tuần, em muốn làm gì tôi làm cùng em, coi như là khen thưởng.”
“Mắng người còn có khen thưởng á?”
Hứa Minh Tâm nghi ngờ hỏi.
“Người mà em mắng là tiểu tam, người mà em bảo vệ là tôi, tất nhiên phải khen thưởng rồi!”
Khen thưởng của Hứa Minh Tâm không gì ngoài ăn ăn ăn!
Cô quyết định ngày mai đi siêu thị mua đồ ăn, trở về tự nấu cơm, trải qua thế giới hai người với Cố Gia Huy.
Tất nhiên là Cố Gia Huy đồng ý rồi, anh cũng bảo phòng bếp là hôm đó đừng đưa rau và thịt hữu cơ đến.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy đi dạo siêu thị, nghe nói hôm nay rau đang giảm giá, vừa tươi vừa rẻ.
Mặc dù Cố Gia Huy không để ý đến tí tiền này, nhưng mà cô để ý đấy, cô cảm thấy có thể tích tiểu thành đại.
Cho cô làm một cô gái tiêu tiền như nước, thật sự là quá khó khăn, cô sẽ bị lương tâm lên án!
Cô cướp được một bó rau, cô cũng không cần túi bóng, mà cô tự mang túi đựng đi.
Cố Gia Huy theo cô, anh cũng không có thấy mất mặt, trái lại anh còn cảm thấy Hứa Minh Tâm hồn nhiên thẳng thắn thế này là đáng yêu nhất.
Cô vẫn sạch sẽ như xưa, trên tờ giấy trắng chưa có bất kỳ bẩn nào.
Lúc đầu anh còn lo, sau khi mình công khai thân phân, cô khó thích ứng mà quên đi bản chất.
Bây giờ nhìn lại, cho dù anh có trở thành thiên hoàng lão tử, Hứa Minh Tâm cũng không đổi được tính cách của mình.
Cô không cần thay đổi, mỗi chỗ trên người cô, anh đều cảm thấy hoàn mỹ.
Cố Gia Huy đi đỗ xe, anh để cô chờ mình ở cửa.
Hứa Minh đặt túi lớn túi nhỏ của cửa bãi đỗ xe, sau đó vui sướng cắn cây kem.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói the thé: “Chậc chậc chậc, đây chẳng phải là em gái sao? Ra ngoài mua rau à? Đây chẳng phải là việc của người giúp việc phải làm sao?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói này, cô không nhịn được nhíu mày, quay mắt nhìn sang liền nhìn thấy hai người là Hứa An Kỳ và La Xuân Hương.
Tầng một của cửa hàng tổng hợp là siêu thị, tầng trên toàn là nơi bán đồ xa xỉ phẩm.
Tuy Hứa An Kỳ vẫn chưa cử hành hôn lễ, nhưng cô ta đã đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Cố Tử Vị và đã trở thành con dâu nhà họ Cố danh xứng với thực.
Thấy bọn họ xách túi lớn túi nhỏ, những nhãn hiệu đó phát sáng lấp lánh, xem chừng rất đắt đỏ.
Rồi lại nhìn sang cô, ăn mặc giản dị, bên cạnh còn đặt hai bó rau to.
Một tay cô cầm hành tây, một tay còn lại thì cầm cây kem.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao cô lại đụng phải bọn họ thế không biết?
“Người giúp việc nhà tôi mệt rồi, nghỉ phép, không được sao?”
Hứa Minh Tâm không có tốt tính, hai người này cũng không thân thiện với mình, La Xuân Hương cũng coi thường Cố Gia Huy, vậy thì cô cũng không cần khách khí.
Trải qua chuyện của Trình Hoa lần trước, cô cũng hiểu ra, ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị người ta bắt nạt.
Cô đi mua đồ ăn, làm việc đoan chính, chưa đến lượt bọn họ chỉ tay năm ngón.
Người đàn ông của cô có nói không?
“Đúng là đồ hèn thì không thay đổi được, nói ra làm cho người ta chê cười. Em ba không cho cô tiền tiêu vặt à? Cứ để cô sống bủn xỉn như này hả?” “Bủn xỉn? Lẽ nào nhà cô không phải mua rau sao?”1