Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 172: Chương 172: Ngôn Dương là một lão hồ LY




Yêu cầu này nằm trong dự liệu của Ngôn Dương, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của Ngôn Dương.

Nhà họ Ngôn đã nhận nhân tình lớn như thế của anh, anh có đưa ra yêu cầu quá đáng đi chăng nữa, thì ông ta cũng sẽ cắn răng đáp ứng.

Nhưng giờ, lại chỉ là để cho nhà họ Ngôn bảo vệ chu toàn cho Hứa Minh Tâm, trong mắt ông tay thì chuyện này có vẻ hơi không đáng giá.

Ông ta không kìm được nhắc nhở: “Chú em Cố, yêu cầu này của cậu không khỏi đơn giản quá rồi nhỉ? Chỉ đơn thuần là bảo vệ cô bé đó, thế thì cần gì phải làm to chuyện đến thế, cậu còn bán cho Ngôn Dương tôi cái nhân tình to như thế hả?”

“Bởi vì cô ấy đáng giá, tôi nghĩ điểm này thì anh Dương càng có quyền phát biểu hơn tôi nhỉ, tôi đang cố gắng học theo anh đấy.”

Ngôn Dương nghe vậy thì khóe miệng không kìm được nhếch lên một nụ cười yếu ớt, ông ta khẽ lắc đầu: “Trong giới quyền quý ở Kinh Đô, tôi luôn là tài liệu giảng dạy phản diện, bị người ta lấy ra làm trò cười, thế mà cậu lại học tôi à?”

“Bởi vì cô ấy đáng để tôi làm vậy, không phải sao? Tôi nghĩ chị dâu ở trong mắt anh, cũng đáng giá.”

Ngôn Dương nghe vậy thì sắc mặt thâm trầm hơn vài phần, nói như thế thì bọn họ có chút cùng chung chí hướng rồi.

“Chú em Cố, nếu tôi và cậu mà ở cổ đại, thì thể nào cũng là vị đế vương yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.” “Cô ấy chính là giang sơn của tôi, không có gì quan trọng hơn cô ấy. Cho nên, tôi không có yêu cầu gì khác, nhà họ Ngôn lớn mạnh, thì thân phận của vị hôn thê của tôi cũng tăng lên theo. Nhưng tôi vẫn cần anh Ngôn giúp tôi một việc, tôi biết quý phu nhân thường xuyên tham dự các cuộc xã giao, xin hãy đưa vị hôn thê của tôi đi cùng.



“Chỉ có mọi người nhìn thấy nhà họ Ngôn coi trọng cô ấy, thì mới nhún nhường cô ấy ba phần, cũng không dám tùy tiện tính toán lên cô ấy nữa. Một mình tôi thì không bảo vệ chu toàn cho cô ấy được, thế nên tôi liền xin người giúp tôi.”

“Cái này tất nhiên là dễ bàn, nhưng mà... tôi muốn đưa ra một yêu cầu.”

Ngôn Dương nghiêm mặt nói.

“Mời anh Ngôn nói, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đồng ý hết.”

“Cậu và tôi liên thủ, trở thành thành lũy không thể rung chuyển nhất Kinh Đô này. Tôi muốn người ta nhắc đến nhà họ Ngôn tôi, liền nghe tiếng đã sợ mất mật, không dám tới đụng chạm. Một mình tôi thì không thể trở thành bá chủ của Kinh Đô, nhưng nếu cùng làm với cậu thì có thể rồi.

“Nhưng mà... vẫn còn một nhà họ Cố, anh cả tôi không phải đèn đã cạn dầu.” Cố Gia Huy rất ngạc nhiên về những lời này của Ngôn Dương, ông ta không giống như người có dã tâm, nếu mà có thật, thì những năm này cũng sẽ không trôi qua như thế.

Anh rất khâm phục Ngôn Dương, trầm mê vào mỹ sắc, nghe lời vợ, còn có thể xử lý nhà họ Ngôn thành thế này, thậm chí còn khiến cho Cố Gia Bảo khen không dứt miệng.

Có thể thấy được người này xuất sắc cỡ nào, chỉ sợ... tài năng còn muốn trên cả anh.

Ngôn Dương vẫn toàn chưa bày ra toàn bộ thực lực của mình. “Cậu và tôi liên thủy, còn sợ anh cả cậu chắc? Tôi biết giữa cậu và anh cả cậu từng có một chuyện, nếu cậu muốn bản thân bình an, vợ của cậu bình an, thì nhất định phải người trên người. Cố Trác Đông là chướng ngại vật, có thể trừ bỏ, đến lúc đó cậu lại tiếp quản gia nghiệp nhà họ Cố, không cần phải giúp đỡ tôi cái gì, tôi chỉ có một yêu

cầu.”

“Lúc tôi cần cậu giúp đỡ, cậu nhất định phải dốc toàn lực giúp đỡ tôi!”

“Sau khi chuyện thành công, cậu bảo tôi chắp tay dâng nhà họ Ngôn cho cậu, cũng không vấn đề gì, cậu chỉ cần đồng ý với tôi một việc!”

Ngôn Dương nhấn mạnh từng chữ, cả người đều trở nên bí hiểm.

Ông ta nói với giọng trầm thấp khàn khàn, ánh mắt thần bí khó hiểu.

Trong cơ thể ông ta như có một con thú bị nhốt, cuối cùng đã tìm được cửa phát tiết, lao ra ngoài.

Cố Gia Huy biết, cho dù lúc này anh truy hỏi, chắc chắn Ngôn Dương sẽ không nói đó là việc gì.

Chỉ là... rốt cuộc là ai, có thể làm cho ông ta trả cái giá đắt như thế, cho dù là bỏ ra cả nhà họ Ngôn?

Ngôn Dương điên rồi sao?

Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, rơi vào phân vân, đây khẳng định là một vụ đánh cược lớn.

Chỉ là vụ đánh cược này, buôn một lãi mười, nhưng mà anh vẫn phải suy xét về sự mạo hiểm trong đó. “Chú em Cố, cậu không phải lo là tôi giả dối, tôi thật lòng muốn giúp cậu. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm người hợp tác, nhưng lại chưa tìm được người có thể giúp được tôi. Mãi đến khi cậu xuất hiện, năng lực của cậu không yếu hơn tôi, nhìn thì như chỉ có một tập đoàn J.C, nhưng lại vẫn có nhà họ Ôn ở nước Y xa xôi giúp đỡ cậu.

Cậu có tài nguyên nước ngoài phong phú, chẳng bao lâu nữa nhà họ Ôn cũng lấy được hợp đồng của Medici.”

“Cậu là một lưỡi dao sắc bén, tôi chỉ muốn lèo lái cậu trong một lúc, giúp tôi một việc. Đợi kết thúc sự việc, cầu trở cầu đường trở về đường, cái phải đưa cho cậu, tôi sẽ không đưa thiếu.”

Cố Gia Huy nghe vậy thì hơi kinh hãi, Ngôn Dương đúng là một lão hồ ly, thế mà lại tìm tòi được ngọn nguồn về anh kỹ đến thế.

Ngày thường, người ngoài chỉ biết ông ta là một thê nô, vì lời nói của Thẩm Tuệ đấu đá bừa bãi.

Nhưng lại không ngờ, Ngôn Dương lại cũng có lúc dã tính điên cuồng như này.

“Được.”

Cố Gia Huy không do dự nữa, nếu đã muốn cược thì hẳn là nên đánh cược một cách sảng khoái.

Ngôn Dương nghe vậy thì thở phào một hơi.

Ông ta vẫn hơi lo là Cố Gia Huy không đồng ý, cho nên đã bất đắc dĩ tung ra nhà họ Ngôn làm mồi nhử.

Cố Gia Huy đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, Ngôn Dương cũng đứng lên bắt tay anh.

Cái bắt tay của hai người đàn ông, mạnh mẽ như thế.

“Hy vọng hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Dương mỉm cười nói.

“Ừ, hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Dương không có nhiều lời, ông ta quay người rời đi.

Cố Gia Huy nhìn theo bóng rời đi của ông ta, anh rơi vào suy tư.

Ngôn Dương là người như thế nào, nếu ông ta đã không hề tham danh trục lợi, giờ cũng gia đình mỹ mãn, là cái gì có thể đáng giá đến nỗi ông ta mạnh tay chiến đấu, không màng hậu quả?

Ngôn Dương thần bí và đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.

Vẫn may, người này là bạn, không phải địch.

Trên đường về nhà, anh nhận được một email, là Ngôn Dương gửi tới.

Sau khi mở ra xem thì anh có chút khiếp sợ, thế mà Ngôn Dương lại điều tra Cố Trác Đông rõ ràng đến mức này, toàn bộ sản nghiệp tư nhân đều điều tra ra rõ rành rành, thậm chí còn có cả chứng cứ Cố Trác Đông rửa tiền.

Tuy chứng cứ không mạnh, không đủ để lật đổ Cố Trác Đông, nhưng mà ông ta có thể điều tra ra được những thứ này, đã là rất giỏi rồi.

Ngay sau đó, Ngôn Dương gọi điện đến cho anh, ông ta hỏi: “Đã xem mail chưa?”

“Tôi không ngờ anh lại điều tra Cố Trác Đông kỹ như vậy.”

Anh tốn sức kinh doanh bốn năm cũng không tra ra nhiều như vậy. “Không cần ngạc nhiên, tôi đã bố trí từ rất lâu rồi. Cố Trác Đông đã từng là người được tôi chọn, nhưng cậu ta lòng dạ hẹp hòi, tài đức quá ít. Tôi chỉ sợ tôi hợp tác với cậu ta, cậu ta lại muốn thôn tính cả bên hợp tác của mình luôn đấy chứ. Cho nên tôi đã từ bỏ, nhưng những thứ này thì tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi nghĩ ắt có ngày có tác dụng, không

ngờ nhanh như vậy đã tìm được người cần dùng đến cái này rồi.”

“Đây là chút lòng thành của tôi, phần sau tôi đã bố trí tốt rồi, cậu chỉ cần chờ tin của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu loại bỏ cái đinh trong mắt, coi như đây là quà đáp lễ tôi tặng cậu đi.”

“Ngôn Dương, anh còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của tôi.”

“Cũng không phải đâu, chẳng qua tôi lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, nếu cậu mà đến cái tuổi như tôi bây giờ, những thứ này cậu cũng có thể lấy được. Tôi chẳng qua là có kiên nhẫn thôi, được rồi, không nói nhảm nữa, tạm biệt.”

Ngôn Dương vội vàng cúp điện thoại.

Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, anh vẫn luôn nghĩ là mình khống chế con đường này, từ từ tiến về phía trước.

Hứa Minh Tâm xảy ra chuyện, được Thẩm Tuệ cứu, sau đó Thẩm Tuệ đã nhận Hứa Minh Tâm làm con gái nuôi để giải nguy.

Say đó, anh liền thêm dầu vào lửa, cho cái tin tức này to lên, uy hiếp người khác.

Anh tưởng sự việc nằm trong sự khống chế của mình, nhưng... bây giờ anh lại cảm thấy, Ngôn Dương càng giống người đứng sau màn hơn, anh cũng đã trở thành quân cờ.

Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày.

Anh đã quen tính kế người khác, đột nhiên bị người khác tính kế, loại tư vị này không hề thoải mái.

nh vẫn chưa có chứng cứ chứng thực suy nghĩ của mình, nhưng anh đã chắc tán chín phần. Ngôn Dương... người này không thể coi thường rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.