Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 193: Chương 193: Người chết như đèn tắt




“Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?”

“Em đâu có phạm pháp, đi thôi, đi xuống ăn chút gì đấy.”

Anh nắm tay Hứa Minh Tâm, dẫn cô xuống.

Người trên xe đã đi xuống gần hết rồi, cô phát hiện đôi vợ chồng đó vẫn chưa xuống xe.

Đứa bé đã khóc một đoạn đường, giọng cũng đã khàn đi, đứa bé đang há mồm thở dốc, trông rất thống khổ.

“Hai người không đi xuống ăn cơm à? Phía dưới có nước nóng, cũng tiện pha một bình sữa cho đứa bé uống, tôi thấy đứa bé cũng đói rồi.”

“À... tôi, tôi xuống ngay đây...”

Người mẹ đó nói lắp bắp, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông nhà mình một cái, cuối cùng cũng không biết hai người nhỏ tiếng thảo luận cái gì ở phía sau, cuối cùng miễn cưỡng đi xuống xe.

Hứa Minh Tâm đang chuẩn bị đi tìm ít đồ ăn, không ngờ người mẹ đó lại gọi mình lại.

“Cái đó... cô có thể bế đứa bé một lát giúp tôi không? Người đàn ông của tôi đi vệ sinh rồi, tôi muốn tìm ít tiền, nhưng tôi đang bế con nên không tiện.”

Hứa Minh Tâm nhìn qua, đúng là người đàn ông đó đang đi về phía nhà vệ sinh.

Cô vội vàng tiến lên, bế đứa bé từ tay người mẹ đó.

Cô còn chưa kịp khen đứa bé trông đáng yêu, không ngờ người mẹ đó đã đẩy mạnh mình một cái, sau đó liền chạy đi.

May mà Cố Gia Huy đang đứng ở đằng sau, vững vàng đỡ lấy cô.

“Cố Gia Huy, bà ta...”

Cô còn chưa kịp nói xong cơ, Cố Gia Huy đã bảo cô ngoan ngoãn chờ ở đây, còn anh thì đi nhanh về phía nhà vệ sinh.

Mà cùng lúc đó, cảnh sát cũng bắt đầu hành động, bọn họ chia nhau ra làm hai chiều, một chiều về phía người phụ nữ, một chiều về phía Cố Gia Huy.

Bên trong nhà vệ sinh nam, người đàn ông đó định bỏ trốn từ cửa sổ trên mái kho hàng, nhưng đã bị Cố Gia Huy tóm lại.

Hai người còn đánh nhau to nữa.

Hứa Minh Tâm ở bên ngoài nhìn xung quanh, nhìn thấy bên trong quyền tới quyền lui, cô sợ chết khiếp.

Nhưng người đó nào có phải đối thủ của Cố Gia Huy, không bao lâu sau đã bị khống chế rồi.

Ngay sau đó, hai người đó đã bị bắt, bọn họ cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

Cảnh sát tiếp nhận đứa bé từ trong lòng cô, sau khi kiểm tra chứng minh thư của bọn họ, cảnh sát xác nhận hai người này là kẻ buôn người, không phải bố mẹ ruột của đứa bé.

Cảnh sát rất cảm kích với sự phối hợp của Cố Gia Huy, bọn họ bất ngờ nhận được tin báo nguy, nói là trên chiếc xe này có người đang lừa bán trẻ con, liền lập tức nằm vùng ở trạm nghỉ ngơi.

Báo cảnh sát á?

Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, lúc ở trên xe không có ai gọi điện thoại mà.

Nhưng mà cô trông thấy Cố Gia Huy gửi tin nhắn cho Khương Tuấn, cộng thêm biểu hiện vừa rồi của anh, lẽ nào là anh bảo Khương Tuấn báo cảnh sát.

“Là anh đúng không?”

Cố Gia Huy thản nhiên gật đầu: “Em cũng không ngốc nha.”

“Sao anh biết bọn họ là kẻ buôn người?” “Lúc bọn họ phát đồ ăn vặt, tôi đã nhìn túi của bọn họ, bên trong không hề có bất kỳ vật dụng nào của trẻ sơ sinh. Hơn nữa, đứa bé đó đã khóc lâu như thế rồi, nếu mà là bố mẹ ruột, thì đã đau lòng chết đi được rồi, nhưng bọn họ lại chẳng đau lòng tí nào. Bọn họ xin lỗi hành khách rối rít, nhưng đối với đứa con của mình,

thì lại thể hiện bình thản.”

“Những cái này đều là tin tức xã hội, tôi chưa trải qua bao giờ, không ngờ lần này lại gặp.”

“Bọn họ cũng xui thật đấy, không ngờ lại ngồi chung xe với anh. May mà anh thông minh, kịp thời phát hiện bọn họ, nếu không đứa trẻ này đã gặp họa rồi. Anh đã từng nhìn thấy ăn xin chưa?”

“Từng thấy trên ti vi.”

“Kinh Đô có rất ít, nhưng tôi biết ở nơi khác có nhiều lắm. Rất nhiều đều là đứa trẻ tàn tật, những đứa trẻ đó vốn lành lặn khỏe mạnh, nhưng bị người ta lừa gạt đem bán đi, bị tra tấn thành như thế, sau đó đi ăn xin kiếm tiền cho bọn người xấu đứng sau.”

“So với bọn họ, hình như tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Tôi có thể khỏe mạnh lớn lên như này, hình như cũng không có gì phải oán giận. Nếu tôi không lớn lên ở nhà họ Hứa, chưa chắc tôi đã gặp được anh, có chỗ lợi có chỗ hại, không phải sao?”

“Em nghĩ được như vậy, tôi rất vui. Em mau đi ăn chút gì đó đi. Chẳng phải em đã đói rồi sao?”

“Chắc chắn đồ ăn ở đây không chú trọng vệ sinh... tôi sợ anh...”

“Tôi nghĩ tôi có thể ăn một ít, tôi đã vào viện hai lần, chắc là đã đủ kháng thể rồi.”

“Nhưng mà...”

“Tôi ăn ít một chút, thấy có gì bất thường, tôi dừng luôn.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì đành phải gật đầu, nơi này cũng chưa có nhà hàng cao cấp, nếu mà không ăn chút gì đó, tiếp theo bọn họ còn quãng đường vài tiếng đồ hồng nữa, cơ thể sẽ không chịu đựng được.

Môi trường ở trạm nghỉ ngơi không tốt lắm, càng gần thị trấn nông thôn, thì càng đơn sơ, hơn nữa lại đang ở ven đường quốc lộ.

Bàn ghế ở đây trông đầy dầu mỡ, bên trong cũng kêu ọt ẹt, tất cả đều là lữ khách bôn ba mệt nhọc.

Cô đã nhìn thấy Cố Gia Huy nhíu mày rồi, rõ ràng là khó có thể chịu đựng được, nhưng anh vẫn cố nén rồi đi vào.

Anh mặc comple caravat, giày da sáng bóng, rõ ràng không hợp với chỗ này.

Bọn họ vừa đi vào, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn lại đây, giống như đang xem một người ngoại tộc vậy.

Đúng lúc này, có một đứa bé va vào người Cố Gia Huy, giẫm lên giày của anh...

Rất tốt, giày da không bóng loáng nữa rồi!

“Xin lỗi... chú...”

Đứa bé nói xin lỗi.

“Không sao.” Tính tình của Cố Gia Huy lại rất tốt, anh rất thân thiện với đứa bé.

“Đừng tùy tiện chạy linh tinh, sẽ làm bố mẹ cháu lo lắng đấy.”

Cố Gia Huy mỉm cười nói.

Hứa Minh Tâm như phát hiện ra đại lục mới, cô còn lo Cố Gia Huy sẽ xụ mặt, giáo dục đứa bé một trận cơ, không ngờ anh lại ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với cậu bé.

“Cố Gia Huy, anh thích trẻ con à!”

“Ừ.”

Cố Gia Huy đứng dậy, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

“Thế tại sao anh vẫn còn độc thân đến bây giờ?”

“Vì đang đợi một cô ngốc xuất hiện, đợi lâu lắm rồi.”

“Cắt, sao anh biết lúc đó tôi sẽ xuất hiện, lời này rõ ràng là lừa gạt. Anh cứ nhìn đứa bé nhà người khác đi, dù sao thì anh vẫn còn phải đợi rất lâu nữa.”

“Sao em biết tôi phải đợi rất lâu nữa, nói không chừng tôi đã có con từ lâu rồi đấy chứ.”

“Anh có con riêng à?”

“Trêu em thôi, mau ăn cơm đi.”

Lần này, Hứa Minh Tâm không có gọi nhiều món, cô sợ Cố Gia Huy không ăn hết.

Ăn xong, cô đã quan sát rất lâu, xác định không có phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói rồi mà, tôi đã có kháng thể rồi.”

“May mà anh không sao, nếu không tôi đã là tội nhân rồi.”

Hai mươi phút nghỉ ngơi đã qua, bọn họ lên xe. Giờ không còn tiếng ồn ào của trẻ nhỏ nữa, Hứa Minh Tâm nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Đợi khi cô tỉnh lại thì đã tới thị trấn rồi.

Hứa Minh Tâm cầm bức ảnh ố vàng trong tay đi hỏi thăm, kiến trúc ở đây có điểm rất đặc sắc, chắc hẳn rất dễ nhận ra.

Căn nhà nằm ở trấn nhỏ gần đây, không có xe, bọn họ đành phải đi bộ hai mươi phút mới tới.

Cô tìm một bà cụ, bà cụ nhận ra căn nhà trong bức ảnh, bà ấy bảo hộ gia đình này đã chuyển đi từ lâu rồi, căn nhà cũng đã phá bỏ rồi.

Bây giờ, trong thông không có mấy người này nữa.

Hứa Minh Tâm nghe tới đây, cô rất thất vọng.

“Thế nữ chủ nhân của ngôi nhà này đã chuyển đến đâu ạ?” “Nữ chủ nhân ư? Nữ chủ nhân của nhà này đã chết lâu rồi, tuổi còn trẻ đã bệnh rồi qua đời. Cô ta gả đến thôn chúng tôi không lâu thì bệnh, cần một số tiền lớn để chữa trị. Người phụ nữ đó có dư một số tiền, toàn bộ đã tiêu hết rồi, cuối cùng người đàn ông của cô ta đã lấy đi số tiền cuối cùng, rồi bỏ đi mặc kệ cô ta. Cuối cùng cô ta

qua đời bệnh viện, thi thể cũng là bệnh viện xử lý.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, thân mình run lên.

Mẹ cô đã chết rồi, có phải bà ấy biết trước là mình bị bệnh, bà ấy muốn cứu sống mình nên mới mang cô ra đổi lấy tiền, phải không?

Bà ấy qua đời, thế mà đến cả người nhặt xác cũng không có.

Đột nhiên, Hứa Minh Tâm không còn oán giận gì nữa rồi.

Người chết như đèn tắt, người đã chết rồi, cô còn có gì để mà oán nữa cơ chứ.

Có lẽ, bà ấy cũng có nỗi khổ tâm, có nỗi bất đắc dĩ.

“Thế bà biết bà ấy được chôn cất ở đâu không?”

“Cái này thì tôi không biết? Bệnh viện đó cũng đã giải thể nhiều năm rồi.”

Không có đầu mối... người của mười mấy năm trước, bây giờ có tìm cũng không tìm được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.