Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 253: Chương 253: Người một nhà góp vui lấy lệ




Cố Gia Huy đen mặt.

Anh nhiều tuổi thì sao nào, nhiều tuổi thì không được hôn vợ mình nữa à?

Cố Gia Huy không có dẫn Khương Tuấn đi cùng, anh cho Khương Tuấn phụ trách đưa đón mình lên đường.

Như thế, anh cũng có thể yên tâm một chút.

Sau khi Cố Gia Huy đi, không đến nửa tiếng đồng hồ, cô đã nhận được cuộc gọi của Hứa Văn Mạnh, ông ta bảo cô về nhà ăn cơm.

Cô hơi buồn bực, từ sau khi ầm ĩ không vui ở trên đám cưới của Hứa An Kỳ, đến giờ ông ta cũng chưa có liên lạc.

Tết cũng không bảo mình về nhà, cô cũng không chủ động nhắc.

Sao hôm nay lại gọi cô về nhà ăn cơm vậy?

“Có chuyện gì không?” Cô buồn bực nói.

“Hôm nay tập đoàn nhà họ Hứa đưa ra thị trường, con cũng phải có mặt, không thể bị người ngoài nhìn ra sự bất hòa. Chúng ta cùng ăn một bữa cơm, diễn thôi, sau khi kết thúc con thích đi đâu thì đi, bố sẽ không quản con.”

Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô nắm chặt điện thoại.

Vô sự không bước lên điện tam bảo, cũng chỉ có lúc diễn tiết mục gia đình hòa thuận, ông ta mới nghĩ đến mình.

Hứa Minh Tâm không thể không tham dự, cô cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi với nhà họ Hứa, rồi bị phóng viên đưa tin vô căn cứ, vậy thì sau này cũng ảnh hưởng không tốt đối với Cố Gia Huy.

Cô thay một bộ lễ phục, sau đó ngồi xe đi đến dưới lầu tập đoàn Hứa Thị.

Cô không quan tâm chuyện làm ăn trên thương trường, cô cũng không biết hôm nay nhà họ Hứa ra thị trường.

Cửa tập đoàn trải thảm đỏ, xung quanh đầy phóng viên.

Hứa An Kỳ và Cố Tử Vị cũng đã đến sự kiện, cô trông thấy Hứa An Kỳ đi đôi giày cao gót cao như thế, cô cũng hơi lo lắng.

Không phải nói là phụ nữ có thai không được đi giày cao gót, có thể sẽ dẫn đến sinh non sao?

Cô ta cũng được bố trí giản lược bớt, tuy không phải là xí nghiệp mới, nhưng một khi tập đoàn đưa ra thị trường, liền tượng trưng cho một kiểu hồi sinh khác.

Hứa Minh Tâm cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi, cô thấy Hứa Văn Mạnh tổ chức lễ tuyên bố, dáng vẻ đường làm quan rộng mở đứng trên sân khấu của ông ta, cô thấy hơi xa lạ.

Có lúc cô còn nghi ngờ, người đàn ông trung niên này là bố của mình thật sao?

Tại sao cô cảm thấy ông ta hơi đáng sợ?

Phóng viên ở dưới sân khấu hỏi về hai cô con gái của ông ta, bây giờ đều đang rất nổi bật.

Một người gả vào nhà họ Cố, trở thành mợ chủ nhà giàu.

Một người được nhà họ Ngôn nhận làm con gái nuôi, bước lên hàng danh viện.

Con gái lớn đã lấy chồng, người muốn đều nghị cưới con gái thứ hai thì không ít.

Cô đứng sau sân khấu, mới biết thì ra mình được tranh giành như vậy.

Hứa Văn Mạnh nói đùa là người xin kết thông gia sắp đạp nát cửa của nhà họ Hứa ròi, tuy có hơi khoa trương, nhưng mà cô biết chắc chắn sẽ có người tới cửa xin kết thông gia.

Kết hôn với cô, cũng có nghĩa là bám vào quan hệ với nhà họ Cố và nhà họ Ngôn, buôn một lãi mười.

Hứa Minh Tâm có chút cảm khái, cô nhóc bình thường không có gì đặc sắc ngày xưa nay cũng trở thành một cái bánh thơm rồi.

Cuối cùng cô cảm thấy mình cũng không có tệ như vậy, cố gắng cố gắng, vẫn có thể xứng với Cố Gia Huy.

Cô vừa nghĩ tới đây, liền không kìm được bật cười.

Hứa An Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy, cô ta không nhịn được cười lạnh nói: “Chim sẻ bay lên đầu cành thật sự nghĩ rằng mình đã là phượng hoàng rồi hả? Bản chất của con người là không thay đổi được đâu, cô cũng chỉ là kẻ có tiếng mà không có miếng mà thôi.”

“Cho dù có hư danh thì cũng là tốt mà, ở xã hội thượng lưu, người nào thật sự nhìn vào bên trong, chẳng phải vẫn nhìn mã ngoài gọn gàng xinh đẹp sao? Nếu cô không gả vào nhà họ Cố, bây giờ nhà họ Hứa cũng sẽ không có thanh thế lớn, không phải sao?”

“Cho nên, nghiêm khắc mà nói, cô cũng không phải người sinh ra đã là phượng hoàng.”

“Cô...”

Hứa An Kỳ bị đáp cho một câu cũng không nói nên lời, sắc mặt đỏ bừng.

Hứa Minh Tâm bĩu môi, nghĩ đến trong bụng cô ta còn có đứa bé, cô nhịn.

Bây giờ cô ta là phụ nữ có thai, không thể tích cực cãi nhau với cô ta.

Rất nhanh tuyên bố sẽ kết thúc, bọn họ cũng ngồi xe trở về, xuất hiện rời đi trước mặt phóng viên là một gia đình vui vẻ đầm ấm.

Thời gian ăn cơm buổi tối khá muộn, bên ngoài trời đã tối rồi.

Hứa Văn Mạnh ngồi ở ghế thủ tọa, Trần Hiểu Vân ngồi bên tay phải, vợ chồng Cố Tử Vị ngồi bên tay trái, còn cô thì ngồi ở đối diện.

Mấy người bọn họ mới giống cả nhà ba người, cô cùng lắm là một người thừa thôi.

Cô chỉ muốn mau mau ăn xong bữa cơm, về nhà thật sớm, bỏ trốn khỏi đây.

Chỗ mà Hứa Minh Tâm ngồi hơi lệch, cô nhìn món thịt viên kia lâu lắm rồi, nhưng mà nó cách mình rất xa.

Cô định gắp mấy lần đều chưa thành công, xong lại không tiện đứng lên.

Cô đành phải nhẫn nhịn, nhìn chằm chằm đĩa nấm hương rau xanh trước mặt, im lặng ăn.

Cô còn nghi ngờ là Trần Hiểu Vân cố tình bày canh gà sườn lợn các kiểu ở hết bên kia, chỗ này thì toàn là rau.

Hừ hừ!

Ác độc!

Ý đồ dùng cái loại cách này làm cô đói chết hả?

Không ăn thì không ăn, cô cũng là người có cốt khí.

Cô âm thầm khó chịu, không ngờ trong bát bỗng có thêm một viên thịt viên.

Hóa ra là Cố Tử Vị dùng đũa công gắp cho mình.

Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt tràn ngập thâm ý của Cố Tử Vị, cô hơi sợ.

Cô cũng không tiện từ chối, nên đành phải nói cảm ơn, sau đó cào cơm không dám ngẩng đầu lên.

Hành động này đã chọc cho Hứa An Kỳ bất mãn.

Bắt đầu từ lúc Hứa Minh Tâm vào nhà, ánh mắt anh ta cứ như mọc trên người cô vậy!

Cô ta tức đến nỗi cắn chặt răng, bực mình nhéo hông Cố Tử Vị.

Cố Tử Vị bị đau thì đứng phắt dậy, nhưng lại làm đổ bát canh ở cạnh bàn.

Hứa Minh Tâm ở ngay đối diện, nước canh lập tức đổ qua, nhỏ lên tay áo cô.

Canh, vẫn nóng bỏng.

“Cô không sao chứ?”

Cố Tử Vị nhận ra thì lập tức ân cần nói, thậm chí anh ta còn bắt lấy cánh tay của cô.

Hứa Minh Tâm nhịn đau, nhanh chóng rút về: “Không sao không sao!”

“Tôi đi vào nhà vệ sinh rửa một chút.”

Hứa Minh Tâm vội vàng rời đi.

Cố Tử Vị nhìn theo thân hình xinh xắn của cô rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy nữa anh ta mới hung dữ nhìn Hứa An Kỳ: “Em làm cái gì vậy, em véo anh làm gì?”

“Anh đừng quên, trong bụng em có cốt nhục của anh, em mới là người vợ làm bạn cả đời của anh, anh tém tém lại một chút.”

Cô ta hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói.

“Biết rồi, phiền chết đi được.”

Khuôn mặt Cố Tử Vị hiện lên vẻ bực mình.

Bây giờ cưới cũng đã cưới rồi, con cũng có rồi, muốn trả hàng cũng hơi khó.

Nhưng mà...

Từ sau lần trước gặp được Hứa Minh Tâm, linh hồn anh ta cứ như là bị cô câu đi rồi vậy, nhớ nhớ mong mong.

Năm nay cô mới mười tám tuổi, làn da mềm mịn như có thể bóp ra nước, người phụ nữ như thế cùng chung đêm xuân với anh ta, tư vị đó là thế nào đây.

Chắc chắn là dục tiên dục tử, cực kỳ tuyệt vời.

Nhưng mà, vướng Cố Gia Huy, anh ta có lòng trộm không có gan trộm, anh ta chỉ có thể oán thầm trong lòng.

Sao Hứa An Kỳ không nhìn ra Cố Tử Vị đang nghĩ gì cơ chứ, cũng chính vì vậy, cô ta mới tức đến nỗi cả người run lẩy bẩy.

Bây giờ Hứa Minh Tâm còn chưa vào cửa đã dẫm lên đầu cô ta rồi, thế sau này vào cửa rồi, thì còn thế nào nữa?

Không được, nhất định phải trừ bỏ!

Cô ta hung hăng híp mắt lại, vô thức nhìn vào bụng mình, mặc dù cô ta rất không nỡ, nhưng...

Chẳng mấy chốc đã ăn cơm xong, Hứa An Kỳ thấy sắc trời đã muộn rồi, cô ta liền đề nghị tối nay ở lại đây, buổi tối đi đường không an toàn, cô ta cũng bảo Hứa Minh Tâm ở lại.

Hứa Minh Tâm bảo lát nữa Khương Tuấn sẽ tới đón mình, nhưng lại bị Hứa An Kỳ phản bác. “Bây giờ không còn sớm nữa, cô cần gì phải làm phiền thư lý Khương. Buổi tối lái xe rất nguy hiểm, đi một lúc, ngộ nhỡ xảy ra sự cố gì thì sao? Vả lại, bây giờ cô và Cố Gia Huy ở bên nhau, liền không coi mình là người nhà họ Hứa nữa đúng không? Ngủ ở nhà mình một đêm, cũng ý kiến này nọ hả? Cô sợ

bọn tôi ngược đãi cô sao?” Hứa An Kỳ nói chuyện có chút hùng hổ dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.