Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 209: Chương 209: Nhớ kỹ, đây là tiếng pháo hoa nổ




Những lời này nặng nề rơi vào tai phu nhân, khiến cho bà ta run lên.

Bà ta nhìn thẳng vào người thiếu niên đang tự giễu cười chua xót trước mặt, bà ta thật sự rất hy vọng anh ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù biết hai chân mình tàn phế, nhưng anh ta vẫn tích cực lạc quan.

Nhưng... dần dần theo sự tăng lên của tuổi tác, anh ta phát hiện khung xương của mình dị thường, thì liền rất sợ gặp người và nhốt mình trong căn phòng này mấy ngày mấy đêm không gặp người khác.

Anh ta cũng không cười nữa, ngay cả chiếc tivi mà anh ta thích nhất anh ta cũng không chạm vào.

Anh ta đã phải mất rất nhiều thời gian mới nhận rõ sự thật này, sau đó tiếp tục xuất hiện với trang phục nữ.

Trước đây, anh ta ghét cái kiểu đóng giả như này nhất, anh ta cảm thấy ẻo lả và không mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh ta đã thản nhiên chấp nhận.

Bởi vì, chỉ có cô gái không lớn được, mãi mãi là dáng vẻ xinh xắn đáng yêu thì mới không khiến người ta cảm thấy là một quái kẻ quái dị.

Anh ta đã trở thành người không nguy hiểm nhất trong gia tộc, khi các anh chị em đang tương tàn, bọn họ mãi mãi gạt anh ta ra ngoài.

Một tên tàn phế không lớn được, còn vọng tưởng tranh giành quyền thừa kế cái gì.

Phu nhân nhìn anh ta thật sâu, lòng như dao cắt.

Tất cả những thứ này, đều là một tay bà ta tạo nên.

Là bà ta chưa bảo vệ tốt cho anh ta, nên mới biến thành như thế này.

Bà ta vốn không muốn tranh giành quyền thừa kế, nhưng nề hà bọn họ lại không tin, rồi vẫn dùng thủ đoạn ác độc làm hại đến con trai của bà ta.

Nếu đã vậy, bà ta phải đi giành đi cướp, để cho những người đó đi chết hết đi!

Chỉ khi nắm được quyền lực trong tay thì mới có thể đứng trên vạn người, chi phối hết thảy.

Đây cũng là lý do tại sao bà ta có thể nén giận đến bây giờ.

“Mẹ, mẹ đừng ép con nữa, con biết mình đang làm gì. Con và cô ấy chỉ là bạn, con cũng không muốn làm liên lụy đến cô ấy, chuyện này dừng ở đây được không?”

“Mẹ, con thật lòng cầu xin mẹ, con chưa bao giờ cầu xin mẹ cái gì, lần này...”

“Được rồi, không cần nói tiếp nữa, mẹ đồng ý là được chứ gì.”

Phu nhân ngắt lời anh ta.

Giản nghe thấy vậy, anh ta vui vẻ nhướng mày.

“Cảm ơn mẹ đã thành toàn.”

Đúng lúc này, người giúp việc gõ cửa, nói là Hứa Minh Tâm đã xuống rồi.

Lòng anh ta vừa động, anh ta lập tức đẩy xe lăn đi ra, nhưng nghĩ nghĩ, anh ta đưa mắt nhìn phu nhân.

“Mẹ, mẹ có thể đợi con tiễn cô ấy đi xong rồi mẹ hãng đi ra không. Con sợ cô ấy sẽ câu nệ, con không muốn làm cô ấy sợ.”

“Biết rồi.”

Phu nhân nói.

Rõ ràng là Giản rất vui, gương mặt hiện lên nụ cười, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Giản vừa đi, Dracula đã tiến lên, sau đó lấy máy tính bảng ra.

Đây là băng ghi hình trong căn phòng này, khu vực cá nhân cũng lắp hết.

Mỗi phòng đều có camera, chẳng qua bọn họ không biết mà thôi.

Còn chuyện Giản là con trai, cũng chỉ có phu nhân và Dracula biết.

Phu nhân nhìn trong băng ghi hình, bà ta nhìn thấy... một Giản hoàn toàn khác.

Cởi mở hơn nhiều, cũng nói nhiều hơn rất nhiều.

Thường xuyên kéo tay Hứa Minh Tâm rồi viết này nọ, hơn nữa khẩu vị của anh ta cũng trở nên tốt hơn, bình thường nửa bát cơm còn không ăn hết, nhưng anh ta lại ăn hết món bánh ngọt mà Hứa Minh Tâm làm.

Nụ cười trên gương mặt anh ta cũng nhiều hơn, anh ta dẫn cô chạy lên lầu trên lầu dưới, rất là vui vẻ.

Nhiệt tình như thế này, bà ta nhìn thấy Giản lén sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm, cả đêm không ngủ, cứ quay mặt sang cô vậy thôi.

Bà ta cũng có thể đoán được đứa con trai ngốc này của bà ta đang làm gì, thể nào cũng là ngắm cả đêm. “Phu nhân, tôi thấy cậu chủ thật sự rất thích cô gái này, cậu ấy đối xử với cô ấy rất khác. Nhưng cậu chủ tính tình lương thiện, cộng thêm cơ thể như thế, chắc chắn cậu ấy sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu với cô gái này. Phu nhân, bà cũng biết tính của cậu chủ rồi đấy, nếu mà làm cứng thì chỉ sợ cậu chủ sẽ làm ra

phản ứng cực đoan hơn.” “Tôi biết, bây giờ tôi sẽ không cưỡng cầu. Nửa năm, chỉ cần nửa năm, tôi nhất định sẽ bắt những người đó trả giá đắt. Con trai tôi nhất định sẽ khỏi bệnh, cho dù thằng bé không khỏi được bệnh, trên đời này cũng không có ai xứng với thằng bé. Chỉ có thằng bé chọn người khác, không có phần người khác chọn thằng bé! Điều tra cô ta cho tôi, tôi muốn

toàn bộ tư liệu.”

“Nhưng cậu chủ đã nói...”

“Thằng bé là chủ của ông, hay tôi?” Phu nhân lạnh giọng nói.

“Vâng.”

Dracula cung kính nói.

...

Sáng Hứa Minh Tâm thức dậy, bên ngoài đã đổ mưa đá rồi.

Cô chợt nghĩ đến pháo hoa trong sân, tối qua bận quá, cô quên mất.

Hứa Minh Tâm vội vàng đi qua, pháo hoa đã ướt hết rồi.

“Ay ya, trí nhớ của mình chẳng tốt gì cả!”

Hứa Minh Tâm gõ vào đầu, có chút tự trách.

Tối qua, đầu bếp ở đây đã làm mấy món ăn mà cô chưa ăn bao giờ, cô nhất thời cao hứng nên đã quên béng mất.

Cô định chuyển đồ về, quay người lại đã thấy Giản ở sau cửa rồi.

Đôi mắt anh ta cũng tràn ngập thất vọng.

“Xin lỗi, tôi quên mất...”

Anh ta khẽ lắc đầu, sau đó đẩy đến trước mặt cô rồi viết: [Không trách cô, tôi cũng quên mà, có thể là chúng ta không có duyên, nên không thể cùng nhau xem pháo hoa.]

Hứa Minh Tâm nhìn lòng bàn tay, tay của Giản hơi lạnh, sờ vào rất thương.

Anh ta nói câu này cũng rất đa cảm, cô không thích nhất là những lời đa sầu đa cảm, nghe vào rất chán chường.

“Ai bảo không có duyên!”

Hứa Minh Tâm đẩy anh ta đi vào, sau đó bảo cô ấy nhắm mắt lại.

Giản hơi không rõ, nhưng vẫn ngoan ngoan nghe lời, anh ta cảm nhận được Hứa Minh Tâm đang cúi người rồi sát lại tai của anh ta, sau đó bên tai vang lên một tiếng trầm thấp thật nhỏ...

“Đùng...”

Cô mô phỏng âm thanh lúc pháo hoa nổ, may mà Giản chỉ không nói được thôi, nhưng anh ta vẫn nghe được.

Hơi thở nong nóng của cô thổi lên tai anh ta, làm cho cả người anh ta khẽ cứng đờ.

“Cô nhớ nha, đây chính là tiếng nổ của pháo hoa, tôi bắt chước có khi không giống lắm, nhưng cũng hòm hòm vậy. Cái này là tôi nợ cô, lần sau nếu cô còn mời tôi tới nữa, nhất định tôi sẽ xem pháo hoa cùng cô!”

Giản nghe thấy lời này, đột nhiên anh ta lại có hy vọng vào tương lai.

Anh ta còn có thể hẹn gặp cô nữa sao?

Còn có thể cùng cô xem pháo hoa sao? “Thật ra pháo hoa cũng không tốt, ô nhiễm môi trường, vả lại cũng dễ bắt cháy rồi gây cháy, rất không văn minh. Lần sau chúng ta cũng có thể không xem pháo hoa, tôi đưa cô đi thả diều, xem phim, đi dã ngoại... rất nhiều rất nhiều trò chơi. Tôi vẫn còn ở đây mấy ngày nữa, cô tìm tôi lúc nào cũng được. Nếu tôi nhìn thấy

đồ ăn ngon trò chơi hay, tôi cũng sẽ gửi mail cho cô.”

Anh ta nghe thấy vậy thì gật đầu thật mạnh.

Vậy thì anh ta... sẽ mong chờ thêm chút nữa vậy!

Hứa Minh Tâm ăn sáng xong, cô cũng phải đi về rồi, nếu không Thẩm Tuệ sẽ lo lắng.

Dracula vẫn đánh thuốc mê cho cô như cũ, nhưng mà có nhắc nhở trước rồi.

Đường ở đây, không phải người trong gia tộc, người ngoài không được đi vào.

Cho nên cũng là vì tốt cho Hứa Minh Tâm.

Giản nhìn thấy Hứa Minh Tâm lên trực thăng rồi rời đi, ánh mắt tràn ngập vẻ lưu luyến.

Ngày hôm qua là ngày khó quên nhất trong đời anh ta, rất đặc biệt, rất vui, rất... quý giá.

Còn ở tầng trên, phu nhân đang nhìn.

Bóng lưng của anh ta rất nhỏ rất gầy, khiến cho ngươi ta nhìn mà đau lòng.

Máy bay đã bay đi xa, còn anh ta thì lại chưa thể thu lại ánh mắt.

Cuối cùng là Dracula nhắc nhở.

“Cô chủ, về thôi, bên ngoài trời lạnh.”

“Chú Dracula, chú bảo... liệu chúng tôi có còn gặp lại nhau nữa không?”

“Còn, chỉ cần cô chủ muốn.”

“Tôi không muốn.”

Anh ta cụp mắt, giọng nói hơi trầm thấp và khàn khàn.

“Cần gì phải vì lòng tham của mình rồi hại một người vô tội. Về thôi, sau này không cần thiết phải nhắc lại chuyện này nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”

Anh ta hít sâu một hơi, chua sót nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra một lần nữa, lại là Giản vô tình vô nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.