“Hứa Minh Tâm, em chơi xấu còn dám trắng trợn hơn nữa không?” “Bạch Thư Hân nói, nếu một người đàn ông thật sự quan tâm cậu, thì không nỡ làm cậu đau chỗ này, đau chỗ kia. Bây giờ tôi đau chỗ này, chỗ kia cũng đau, móng tay sợi tóc đều đau, bởi vì anh dỗi tôi. Có chuyện gì thì nói ra đi... Dù sao, nói ra tôi cũng không thay đổi được, chuyện đã đến nước này, tôi
cũng là bị ép, anh đừng giận tôi nữa mà!”
Cố Gia Huy nghe được lời này, cũng không biết nên giận hay nên cười, cái mạch não này của cô, anh cũng chịu rồi.
“Vậy, tôi không nên có cảm xúc à?”
“Anh nên có, tôi có thể dỗ dành anh mà!” Cô kéo ống tay áo của anh, nói với vẻ đáng thương: “Nhiều người vây quanh tôi như thế, nếu tôi không cho, bọn họ sẽ ăn tôi mất! Anh cũng không muốn vị hôn thê của anh bị người ta một ngụm một miếng nước bọt làm chết chìm chứ, nếu tôi không còn nữa, anh đi đâu tìm...”
Hứa Minh Tâm nói xong lời này, cô cứ thấy là lạ.
Trước kia Cố Gia Huy là một người xấu xí, mình chẳng có tí áp lực nào.
Nghĩ rằng anh có thể tìm được vợ, thật không dễ dàng.
Nhưng bây giờ...
“Nếu tôi mà không còn nữa... anh vẫn còn thể tìm được, đúng không?”
Cô hơi không vui rồi.
Cố Gia Huy hơi mông muội.
Đây là đầu óc của con gái sao?
Rõ ràng là anh đang tức giận, sao trái lại vẫn phải an ủi cô nhóc bị tổn thương.
Hứa Minh Tâm a....
Thật là có thể muốn mạng anh mà!
“Không tìm được, trên đời này chỉ có một Hứa Minh Tâm thôi, nếu em mà không còn nữa, tôi cũng không tìm được cô vợ tốt như này nữa đâu!”
Anh nhẹ nhàng bắn đạn, ngăn cô suy nghĩ lung tung.
“Em bảo là muốn giữ một khoảng cách với tôi, tôi không thể ôm em trước mặt nhiều người, nhưng tôi sẽ nắm tay em, đi ở đằng trước em.”
“Thế anh không được đi nhanh!”
Cô vội vàng nói.
“Được, tôi sẽ không đi nhanh, để anh có thể đuổi kịp tôi.”
Anh dịu dàng nói, đối với cô nhóc này, anh luôn luôn có nhiều kiên nhẫn.
Có lẽ là, gom góp hai mươi tám năm, chính là vì đợi cô xuất hiện, chậm rãi nuông chiều cô.
Rất nhanh đã đi tới văn phòng, buổi sáng ông bố Tô vừa mới ầm ĩ không vui rời đi, lại một lần nữa bị mời tới, hơn nữa lần này còn là đích thân hiệu trưởng mời tới.
Ông bố Tô không khỏi phát cáu, Lệ Nghiêm ông ta không đối phó được, chẳng nhẽ một nhà họ Hứa nho nhỏ, mình vẫn sợ sao?
Cho dù là Hứa Văn Mạnh đến, ông ta cũng không sợ!
Ông bố Tô vừa vào văn phòng, đang định nổi cơn tam bành, nhưng lại nhận được một khí tràng càng cường đại hơn.
Nghiền áp!
Nghiền áp tuyệt đối!
Ông bố Tô nhìn qua, ông ta chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Comple giày da, khí chất trác việt, đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt thâm thúy, bên trong như chứa một đoàn mực đen, nồng đậm làm cho người ta nhìn không rõ.
Anh chỉ ngồi ở đó, chẳng làm gì hết, thản nhiên quét một ánh mắt tới, liền làm cho ông ta run lên, sống lưng lạnh buốt.
Người này, vừa nhìn là biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
“Trời... đẹp trai quá!”
Trước đó, Tô Hương nhìn thấy Lệ Nghiêm, cô ta đã cảm thấy Lệ Nghiêm đẹp trai lắm rồi, nhưng không ngờ lại có một người đẹp trai hơn nữa tới!
Ông bố Tô có lý trí, nói: “Không biết viện trưởng tìm tôi tới là có việc gì?”
“Liên quan đến tranh chấp ăn nói giữa bạn học Hứa và bạn học Tô, bây giờ phụ... phụ huynh của bạn học Hứa? Tìm đến rồi...”
Là phụ huynh, không nhầm chứ?
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Cố Gia Huy một cái, suy nghĩ tìm từ ngữ.
Vai vế của Cố Gia Huy, đúng là cấp bậc phụ huynh rồi.
Chỉ là hiệu trưởng nghĩ không ra, tại sao Cố Gia Huy lại chạy tới ra mặt riêng cho Hứa Minh Tâm?
Lẽ nào chỉ là vì Hứa An Kỳ sắp gả và nhà họ Cố ư?
“Phụ huynh á? Tôi đã từng gặp Hứa Văn Mạnh, anh là ai?” Ông bố Tô nhíu mày.
“Tại hạ Cố Gia Huy.”
“Cái gì... anh là Cố Gia Huy, sao có thể chứ, tin đồn Cố Gia Huy là một... là một...”
Ông bố Tô lắp bắp, nhìn người đàn ông tuấn mỹ vô song trước mắt, làm gì phải người đàn ông vừa già vừa xấu như trong lời đồn?
Tuổi còn trẻ, khí thế mạnh mẽ.
“Nhà họ Cố quan hệ tốt với nhà họ Hứa, cái này tôi không cần nói nhiều nữa. Tôi và cô bé Minh Tâm này khá hợp nhau, chúng tôi đã ăn cơm với nhau nhiều lần, không ngờ bị người có tâm xấu chụp lại, lại còn tung tin vịt gây sự. Nếu tôi đã là đương sự trong bức ảnh, tất nhiên cũng phải ra mặt nói rõ chuyện này cho Minh Tâm.”
Ông bố Tô nghe thấy câu này, ông ta hận không thể tìm một cái lỗ rồi chui vào.
Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, vừa nãy đã đắc tội với Lệ Nghiêm, bây giờ lại còn đắc tội cả với Cố Gia Huy.
Con gái ông ta đúng là giỏi hố cha mà!
“Anh Cố, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm!” Ông bố Tô khóc không ra nước mắt, làm gì còn có khí thế trước khi vào cửa nữa, bây giờ ông ta hận không thể dập đầu tạ tội.
“Hiểu lầm ư? Tôi chỉ nhìn thấy vết thương trên người cô bé này.
Cố Gia Huy kép Hứa Minh Tâm ra phía trước, đầu gối cô đã thoa thuốc đỏ, không khó nhìn ra là đã bị rách một mảng lớn.
“Đau không?” Anh hỏi.
“Đau! Đau lắm!”
Hứa Minh Tâm lập tức khối hợp nói.
Lúc Tô Hương giáo huấn mình còn hung hăng nữa, bây giờ cô cũng phải đòi lại mới được!
“Sao em nói giống người Đông Bắc vậy?”
Cố Gia Huy nhíu mày, hạ giọng nói vào tai cô.
“Lâm Lam là người Đông Bắc...”
“Thế thì em cũng không thể trở thành nữ hán tử chứ, tôi thích như em cơ.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì đỏ mặt, nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh một cái, phát hiện mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Bọn họ thì thầm với nhau, nói nhỏ, thật sự là quá hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cô vội vàng đứng thẳng, cười gượng hai tiếng.
Cố Gia Huy thì vẫn nghiêm trang như cũ, mặt không đổi sắc, tựa như vừa nãy chẳng phát sinh gì vậy.
“Ông Tô, ông nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào? Con gái ông bịa đặt sinh sự, đã gây ta tổn thất về mặt danh dự và tổn thương tinh thần cho Minh Tâm, nếu đi theo trình tự pháp luật...”
Pháp luật...
Hai chữ này vừa được tung ra, ông bố Tô lập tức run lên, sắc mặt tái mét, rõ ràng là đã bị dọa không nhẹ.
Ông bố Tô tức giận quát Tô Hương, ông ta nói: “Con còn không mau nhận lỗi với cô Hứa, để cô ấy khoan dung đi?”
Tô Hương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô ta cắn môi, không cam tâm nhìn Hứa Minh Tâm.
Rõ ràng cô ta có thể chà đạp cô dưới chân, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại ra mặt cho cô.
Cô ta, tâm không cam lòng không muốn, nhưng lại không chẳng biết làm sao, đành phải cúi đầu xin lỗi.
“Bạn học Hứa, xin... xin lỗi!”
Cô ta cắn răng nói.
Hứa Minh Tâm thấy cô ta xin lỗi nhận sai, cô cũng không muốn ầm ĩ lớn chuyện.
Một vừa hai phải, cô vẫn hiểu.
Cô kéo ống tay áo của Cố Gia Huy, ý bảo chuyện này coi như xong.
Cố Gia Huy biết cô mềm lòng, thái độ cũng không cứng rắn nữa.
Ông bố Tô cũng rất biết điều, đồng ý bồi thường tiền thuốc men.
Khi ông ta lấy thẻ ra, Hứa Minh Tâm lừa gạt một chút.
Tiền thuốc men ư?
Chẳng qua có mấy chục tệ mà thôi, cho dù tăng gấp mấy chục lần thì không quá một ngàn tệ, chuyển khoản vào ví điện tử chẳng phải là được rồi sao?
“Mật mã là sáu số tám, chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho.”
Nói xong, ông bố Tô liền dẫn Tô Hương mặt xám xịt rời đi. Cố Gia Huy đứng dậy, nói với hiệu trưởng: “Sau này, chuyện của Minh Tâm chính là chuyện của tôi, hết cách rồi, bố tôi đặc biệt yêu thương cô bé này. Bố tôi luôn thích con gái, nhưng cố tình đứa em gái kia của tôi cả ngày không ở nhà, suốt ngày ở bên ngoài. Cho nên bố tôi đặc biệt thích Minh Tâm,
đối xử với cô ấy như con gái ruột vậy.
“Cho nên, nếu cô ấy có chuyện gì trong trường, liên hệ trực tiếp với tôi là được, đây là số điện thoại của tôi.”
“Vâng vâng vâng... chúng tôi biết rồi.”
Lúc này, Cố Gia Huy mới dẫn Hứa Minh Tâm rời đi, hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta bị sợ không nhẹ.
Cố Gia Huy nói vậy là rất rõ ràng rồi, nếu ai dám đối địch với Hứa Minh Tâm, thì chính là đối địch với Cố Gia Huy, có khi còn có thể đối địch với ông cụ Cố Gia Bảo kia nữa. Cố Gia Bảo tính khí nóng nảy... nghĩ thôi mà trái tim thật lạnh!