Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 205: Chương 205: Quá khứ của Cố Gia Huy




Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy rất đáng tiếc, hiếm khi cô gặp được một cô gái xinh như này.

“Em sẽ gửi mail cho chị.” Cô ấy quơ quơ di động, và cả bức ảnh chụp chung của hai người nữa.

Cô ấy phất tay, Dracula liền đẩy cô ấy đi xuống.

Dracula bế cô ấy lên xe, sau đó ông ấy cũng lên xe rồi đóng cửa luôn.

“Cô chủ nên trở về thôi, cô cũng nên kiềm chế tâm tư, thế giới bên ngoài không phù hợp với cô.”

[Anh cả đã về chưa?]

“Đã về hết rồi ạ, nên là cô chủ phải cẩn thận mới phải, thân phận của cô tôn quý, phải thận trọng một chút.”

Dracula lái xe, Giản nhìn người ở trong kính chiếu hậu dần biến mất, ánh mắt cô ấy tràn ngập vẻ cô đơn.

Cô gái này rất thú vị, rất... rất biết nói chuyện, điểm này rất tốt, đã rất lâu rồi cô ấy chưa nghe người ta nói chuyện.

Sau khi nhìn theo Giản đang dần đi xa, Hứa Minh Tâm xem thời gian, giờ mới là buổi trưa thôi, cô đi tìm Cố Gia Huy thì vừa khéo có thể đi ăn cơm trưa luôn.

Hứa Minh Tâm đi nhanh tới dưới lầu tòa nhà của tập đoàn WEN, nhiều năm trước nhà họ Ôn đã chuyển tới đây, sau đó bám vào quan hệ với hoàng thất nước Y, do đó bọn họ dần dần cắm rễ ở Manleton.

Ôn Thanh Vân là cô chủ của nhà họ Ôn, cô ta còn có một em trai, năm nay mới vừa tròn mười tuổi, cậu em trai này là mẹ kế sinh.

Mẹ kế chính là người trong hoàng thất.

Khi lễ tân nghe thấy cô bảo là muốn tìm Cố Gia Huy, bọn họ hỏi cô có thư mời không, cô lắc đầu.

“Xin lỗi, anh Cố không phải người mà ai cũng có thể gặp được.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi bối rối, cô muốn cho anh một bất ngờ, kết quả lại bị chặn lại rồi.

“Tôi là bạn của anh ấy, thế cũng không được sao?”

“Đầu năm nay, a miêu a cầu gì cũng tự xưng là bạn của anh Cố rồi nhỏ?” Lễ tân khinh thường nói, sau đó thì không quan tâm đến Hứa Minh Tâm nữa.

Hứa Minh Tâm hơi xấu hổ, cô ta thể hiện rõ là xem thường mình, hơn nữa cô ta còn cho rằng cô là người thấy người sang bắt quàng làm họ.

Hứa Minh Tâm quay người đi đến khu nghỉ ngơi, cô tính gọi điện cho Cố Gia Huy thì sau lưng truyền tới tiếng bàn luận của bọn họ.

“Đầu năm nay, loại người nào cũng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nhìn xem trông mình thế nào, há mồm liền muốn gặp anh Cố, cô ta nghĩ đây là tập đoàn cô ta mở chắc?”

“Đúng thế, đâu cần phó tổng Ôn ra tay, chúng ta cũng đuổi được rồi.”

Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, trong lòng có chút buồn bã.

Cô không phải a miêu a cẩu đâu!

Vừa ấn gọi xong, Cố Gia Huy đã bắt máy ngay.

“Gặp phải chuyện phiền lòng rồi à?”

“Tôi đang ở dưới lầu tập đoàn WEN, anh đang ở đây không?”

“Tôi xuống lầu đón em ngay đây.”

Cố Gia Huy lập tức nói.

Không bao lâu, Cố Gia Huy vội vội vàng vàng đi xuống, nhìn thấy cô anh rất bất ngờ.

Không ngờ cô đã tự tìm đường tới đây.

“Sao em tới rồi mà không báo trước với tôi một tiếng, em qua đây một mình à? Chỗ này em không quen, ngộ nhỡ em đi lạc mất thì tôi phải làm sao? Em thật là chẳng để người ta bớt lo gì cả, trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ...”

Cố Gia Huy nói chuyện như đảo đậu vậy, Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười.

“Cậu ba Cố, tốt xấu gì thì tôi cũng là một người trưởng thành, tôi nhận được chữ đó có được không hả/”

“Thế thì sao? Trong mắt tôi, em mãi là cô bé. Nếu em đã tới đây rồi, vậy tôi sẽ dẫn em đi gặp Thanh Vân.”

“Gặp phụ huynh thì được, nhưng anh phải giúp tôi một chuyện khác nữa. Kia, hai người kia chê cười tôi, bọn họ cho rằng tôi tới dụ dỗ anh nên đã chế giễu tôi một trận. Anh nói cho bọn họ biết, anh quen tôi không? Quen hay không?”

Hứa Minh Tâm không khách khí nhìn thẳng vào lễ tân.

Trước đây thì có khi cô sẽ nhịn cục tức này xuống, nhưng giờ thì còn lâu cô mới chịu ủy khuất.

Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bọn họ.

“Các cô rất biết nói luyên thuyên đấy nhỉ, người của tôi, các cô có ý kiến gì?”

Nghe thấy những lời lạnh lùng này, bọn họ sợ đến nỗi run lẩy bẩy, toát mồ hôi lạnh.

Người của Cố Gia Huy ư?

Lời này là ý gì?

Tiểu tam đã thượng vị thành công rồi hả?

“Không dám!”

Bọn họ kinh hồn táng đảm nói.

“Sau này cô ấy tới tìm tôi, thì dẫn cô ấy lên trên luôn.”

“Vâng, anh Cố.”

Cố Gia Huy ở trong tòa nhà lớn này, anh có quyền uy tuyệt đối.

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đi lên gọi chị Thanh Vân đi, tôi hơi đói rồi.”

“Vậy em đợi tôi, tôi xuống nhanh thôi.”

Chẳng mấy chốc, Ôn Thanh Vân đã xuống tới nơi, cô ta dẫm lên đôi giày cao gót màu đen, trên người thì mặc bộ com le.

Tóc búi cao, trông có vẻ giỏi giang lại vừa khí chất xuất sắc.

Cô ta cười một tiếng, trông cô ta đặc biệt dịu dàng.

Là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và phóng khoáng, nhưng đồng thời cũng là một nữ cường nhân thủ đoạn và kiên cường.

Hai kiểu khí chất cực đoan dung hợp lên người cô ta, vậy mà chẳng bất hòa chút nào.

Ôn Thanh Vân tiến lên rồi đưa tay ra, sau đó cô ta mỉm cười nói: “Chị thường nghe Cảnh Nam nhắc đến em, cuối cùng bây giờ đã gặp được người thật rồi. Rất khó tưởng tượng, em lại ăn cậu ta gắt gao như vậy.”

Hứa Minh Tâm hơi xấu hổ, cô nói: “Em chào chị Thanh Vân, không phải như chị nói đâu, rõ ràng là em bị cậu ba Cố ăn gắt gao ý. Anh ấy nói, em đều không dám không nghe.”

Hứa Minh Tâm không kìm được phàn nàn.

Nhóm ba người bọn họ đi tới một nhà hàng cơm Trung Quốc, Ôn Thanh Vân thấy Cố Gia Huy liên tục gắp đồ ăn cho Hứa Minh Tâm.

Ánh mắt dịu dàng, cực kỳ tỉ mỉ.

Ôn Thanh Vân ở đối diện nhìn thấy, cô ta không kìm được nở nụ cười.

Trong lúc Cố Gia Huy đi vệ sinh, Ôn Thanh Vân mới nói: “Chưa bao giờ chị thấy cậu ấy chăm sóc một người mà dịu dàng như vậy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai mà ngờ được Cậu ba Cố lật mặt nhanh như cắt phúc hắc, nay lại biến thành thê nô chiều vợ như này rồi.”

“Chị Thanh Vân, chị nói như vậy em hơi ngượng.”

“Không có gì mà phải ngượng, như thế rất tốt. Sau khi cậu ấy ở bên em, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, không còn áp lực trầm trọng như trước kia, đây là chuyện tốt. Em có biết quá khứ của Gia Huy không? Những chuyện đã xảy ra ở nước Y trước kia ý?”

Ôn Thanh Vân tò mò hỏi.

Hứa Minh Tâm lắc đầu, cô không hề biết về quá khứ của Cố Gia Huy, cô chỉ biết từ nhỏ anh đã bị Cố Trác Đông xa lánh, rồi đưa đến đây, bốn năm trước anh về nước thì gặp nạn du thuyền bị nổ.

Quá khứ... Có thể bóc trần bằng một câu nói.

“Toàn là những ký ức không tốt, không nói cũng đúng. Chắc đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, em tới bất ngờ, chị cũng chưa chuẩn bị quà gì cho em, thật ngại quá.”

“Không cần quà đâu ạ! Cậu ba Cố có tiền, em chẳng thiếu gì cả.”

“Cái này không giống đâu, trừ phi em không nhận người chị dâu thứ hai này.” “Không phải... nếu chị Thanh Vân nhất quyết muốn tặng thì chị tặng cái rẻ thôi, nếu không cầm đồ đắt tiền, em lại không nỡ dùng, không nỡ ăn, còn phải tốn tiền mua két sắt để cất đi nữa, thật sự là mệt quá. Chị có thể tặng em đồ giá rẻ, cái loại con gái hay dùng là được rồi, em không

bắt bẻ đâu!”

Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cô thật sự sợ người giàu tặng quà, tuyệt đối đừng tặng đồ đắt nhá.

Mặc không nỡ mặc, ăn không nỡ ăn, nhìn thì thịt đau, dùng thì thịt càng đau hơn.

Loại cảm giác này thật sự là quá gay go.

Ôn Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, thì không kìm được mỉm cười.

Cô bé này thật thú vị.

“Vậy được rồi, chị sẽ suy nghĩ cẩn thận, thật sự là chị chưa bao giờ tặng đồ con gái giá rẻ cả.”

Chẳng mấy chốc, Cố Gia Huy đã đi vệ sinh về, thấy bọn họ nói chuyện khá vui vẻ, tâm trạng anh cũng rất tốt.

Lúc về, chắc là điều hòa trong xe ấm áp, Hứa Minh Tâm đã tựa vào lòng Cố Gia Huy rồi ngủ lúc nào không hay rồi.

Ôn Thanh Vân lái xe, cô ta nhìn gương chiếu hậu, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô ta thở ra một ngụm trọc khí, bất đắc dĩ hỏi: “Cậu chưa nói với Hứa Minh Tâm về chuyện ở đây, cũng chưa nhắc tới người đó...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.