“Cái đó... cái đó là tôi chủ động ôm, bởi vì tôi thấy anh tới, nên là dưới cơn xúc động tôi...”
Cô còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã không khách sáo mà gõ vào đầu cô một cái, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt.
Cô lại không dám than, dù sao thì cũng là mình sai, nên đành phải cố nén đau thôi.
“Lần sau còn dám nữa không?”
“Không... không dám nữa.”
Cô đáng thương nói.
“Lần sau không được làm như vậy nữa.”
Cố Gia Huy tính bỏ qua, Hứa Minh Tâm rất là ngạc nhiên.
Cứ thế là xong hả, cô còn tưởng Cố Gia Huy sẽ trừng phạt cô một trận nghiêm khắc cơ.
“Anh hết giận rồi à?”
Cô dè dặt hỏi.
“Giận em thì ngang với tự giận mình. Vì em, tôi sẵn lòng nhượng bộ. Lùi một bước cũng là nhường, lùi một vạn bước cũng là nhường. Chỉ là sau khi lùi một vạn bước, đằng sau là vực sâu vạn trượng. Có muốn vạn kiếp bất phục hay không, quyền quyết định hoàn toàn ở trong tay em, em cứ quyết định.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim run lên.
Sau khi lui một vạn bước, chính là vực sâu vạn trượng.
Anh có vạn kiếp bất phục hay không, đều nằm trong tay cô.
Cô có đức gì năng lực gì mà có thể nắm giữ nhiều như vậy.
Cô biết, cái này không phải cô yêu cầu, mà là Cố Gia Huy chủ động cho cô.
Anh nghiêm túc quyết đoán giao vũ khí sắc bén có thể làm tổn thương mình vào tay mình.
“Không đâu, cho dù là vực sâu vạn trượng, tôi cũng sẽ không để anh nhảy một mình.”
Hứa Minh Tâm tiến lại gần, vòng tay ôm cổ anh, vô cùng thân thiết dùng má cọ vào mặt anh.
Cô ôm anh thật chặt, còn anh, anh cũng dang tay ôm cơ thể mềm mại của cô.
Hứa Minh Tâm lại trở về phòng một lần nữa, cô vẫn còn ngửi được mùi rượu, cô biết chắc chắn tối qua Cố Gia Huy đã uống rượu.
Tối qua cô khó chịu, anh cũng không thoải mái giống cô.
Bọn họ đều vì nhau mà làm ra chuyện ngốc nghếch nhất.
Sau này sẽ không thế nữa, hai người phải là hậu phương vững chắc nhất của nhau mới phải, chứ không phải nơi nảy sinh hoang mang.
Hứa Minh Tâm nằm cạnh anh, hít thở mùi thanh mát trên người anh, cô lập tức cảm thấy yên bình, rất là thỏa mãn.
Cô đã mệt cả ngày rồi, cuối cùng thần kinh cũng được thả lỏng.
Chẳng mấy chốc, cô đã ngủ say.
Cố Gia Huy xoa đầu cô, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hai người đều nhanh chóng đi vào giấc ngủ, tinh thần sảng khoái.
...
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô thấy Cố Gia Huy đã dậy rồi, anh đang nghe điện thoại.
Hóa ra là ông cụ gọi tới, ông ấy bảo buổi tối về ăn cơm, cả nhà đều có mặt, đoán chừng là bàn bạc về hôn sự của Cố Tử Vị và Hứa An Kỳ.
Hứa Minh Tâm không khỏi xúc động: “Cố Gia Huy, cháu anh đã kết hôn rồi đấy, nhưng anh vẫn phải đợi hai năm, anh rất tan vỡ đúng không?”
“Không đâu, bọn họ chỉ sẽ hâm mộ tôi, hai năm nữa tôi đã ba mươi tuổi, nhưng lại cưới được một cô vợ hai mươi tuổi.”
“Ừ nhỉ, lúc tôi hai mươi tuổi, anh đã là một ông chú ba mươi tuổi. Ay ya, bất tri bất giác, anh đã già rồi đấy!”
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Anh không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề.
Hai mươi tám tuổi, đối với đàn ông có sự nghiệp thành công, thì cũng chẳng tính là lớn.
Nhưng đối với Hứa Minh Tâm hiện vẫn mười tám tuổi mà nói thì mười tuổi này lại là cách rất nhiều.
Nếu không phải là thần xui quỷ khiến, dựa theo vai vế, đúng là cô phải gọi mình một tiếng chú ba.
“Tôi đây gọi là chín chắn!”
“Đúng, chú chín chắn.”
“Tôi thấy em lại vừa lành sẹo thì quên đau hả, cái mông lại ngứa rồi phải không?”
Cố Gia Huy không khách khí kéo cô, đè cô lên trên đầu gối, tét hai cái.
Hứa Minh Tâm liên tục xin tha, nhưng anh không có dừng lại.
Thực sự là xúc cảm quá tuyệt, làm cho người ta không nỡ rời đi.
Hứa Minh Tâm không ngừng than khổ: “Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, dù thế nào thì anh cũng đánh đổi bên đi, đau thì cho đau đều!”
“Được, đây là em nói đấy.”
“Tôi nói sai rồi...”
Hứa Minh Tâm thấy muốn khóc quá.
Bị anh đánh một trận, cô cảm giác cái mông sưng rồi, cô còn không đi tử tế được nữa.
“Cậu ba Cố đẹp trai nhất, trên trời dưới đất anh là nhất.”
“Ừ, câu này được, tôi thích nghe.”
Hứa Minh Tâm giống như dân lành bị áp bức, trên mặt thì cười hì hì, trong lòng mmp!
...
Buổi tối, bọn họ chuẩn bị một chút rồi Cố Gia Huy đến đón cô đến nhà cũ.
Những người còn lại đều đã đến hết rồi, chỉ còn thiếu hai người họ.
Ở đây, có một người chưa từng thấy, người đó khoảng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, nhưng dáng người lại hơi đẫy đà, ăn mặc trang điểm, trái lại có vẻ hơi tục khí.
Chắc hẳn, vị này là vợ của Cố Trác Đông, mẹ của Cố Tử Vị, tên là La Xuân Hương.
Cố Trác Đông còn tỏ ra khách khí, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, dù sao ngoài mặt vẫn là anh em.
Nhưng La Xuân Hương thì coi thường bọn họ, một người là em trai tranh giành phụ huynh với chồng cô ta, một người là con nhóc không có tri thức kinh tởm, La Xuân Hương không hề cho sắc mặt tốt.
Hứa Minh Tâm và Hứa An Kỳ gặp nhau, cô có thể nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt Hứa An Kỳ.
Vốn tưởng rằng cô cưới người không tốt, không ngờ Cố Gia Huy lại lắc mình biến hóa, trở thành một anh chàng đẹp trai, vả lại còn có tập đoàn của riêng mình, cú vả mặt này quá nhanh, cứ như gió lốc vậy.
Hứa An Kỳ không thích thấy có người tốt hơn cô ta, bây giờ chắc chắn cô ta đã tức đến đau bụng rồi.
Đoàn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Trong bữa ăn, Cố Gia Bảo bắt đầu trao đổi về hôn sự của hai người, dự tính là cuối tháng này, nhanh chóng làm trước năm mới, khoảng thời gian này phải lo liệu chuẩn bị cho hôn lễ.
Phát thiệp mờ, lễ đường khách sạn, thủ tục các kiểu.
Sau khi bàn bạc chuyện hôn lễ xong, Cố Gia Bảo vào chủ đề chính.
Đứa cháu cũng đã kết hôn lập gia đình rồi, vậy quyền thừa kế của gia tộc cũng phải phân phối một chút.
“Bố tính cho cậu ba ba mươi phần trăm cổ phần, hai mươi phần trăm trong tay bố để lại cho Cố Tử Vị. Như thế thì bố có thể rút khỏi hội đồng quản trị, để cho các con tự do phát huy. Nhà họ Cố hưng hay bại, thì phải xem anh em các con rồi.” “Bố, cậu ba từng nói cậu ấy từ bỏ quyền thừa kế. Cậu ấy chưa bao giờ xử lý công việc của tập đoàn, hướng phát triển của tập đoàn Cố Thị và tập đoàn J.C còn hơi khác biệt. Cố Thị là công thương nghiệp, còn J.C thì là hàng xa xỉ phẩm cao cấp, quan hệ và tài chính các thứ. Cậu ba có thể quản lý tốt J.C nhưng chưa chắc đã quản lý tốt tập đoàn Cố Thị.”
“Đúng không? Cậu ba?”
Cố Trác Đông nhíu mày nhìn Cố Gia Huy, anh vững như Thái Sơn, không lộ ra một tí biểu cảm nào, ung dung bình thản.
Đến cả đồ cáo già như anh ta cũng không nhìn thấu xem rốt cuộc Cố Gia Huy muốn làm gì.
“Đó chỉ là lời từ một phía của con, cậu ba thế thế nào?”
Cố Gia Bảo nhìn sang Cố Gia Huy, trong lòng hơi căng thẳng, ông ấy hy vọng Cố Gia Huy tiếp nhận.
Anh không tiếp nhận, thì mới là tai họa ngầm lớn nhất.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Cố Gia Huy, còn anh thì lại cầm ly rượu lên rồi nhấp một ngụm.
Anh nắm lấy tay mình, nắm hơi chặt.
Anh làm mình đau, anh cũng không biết.
Bầu không khí như cứng lại mấy phần.
Rất nhanh, Cố Gia Huy cất tiếng: “Anh cả nói đúng, con không có ý kiến, đúng là con không hiểu cơ cấu hoạt động của Cố Thị lắm, e rằng con không thể đảm nhiệm.”1
Lời này vừa nói ra, Cố Trác Đông thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lòng Cố Gia Bảo thì nhíu lại.
Thằng bé đã từ chối... đây chính là quyết định của cậu ba sao?