Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 155: Chương 155: Sợ anh không tới, lại sợ anh làm bậy




“Vốn là bị một ít tủi thân, nhưng bác trai bác gái, với cả Yên Yên đã giải quyết giúp em hết rồi.”

“Thế thì tốt, tôi sợ em chịu ấm ức, cho dù tôi ra mặt sau lưng, tạo áp lực cho nhà họ Trình, thì cũng không thể xóa đi tổn thương mà cô ta đã làm với em. Nhà họ Trình đúng là càng ngày càng ngang ngược, hôm nay là hôn lễ của nhà họ Cố, tôi cũng không tiện nói nhiều cái gì, đợi sau khi hôn lễ kết thúc, xem ra tôi phải chăm sóc đặc biệt một chút rồi.”

Cố Gia Huy khẽ híp mặt, mắt phượng thâm thúy, bên trong thấm ra khí tức u hàn.

Trình Hoa đúng là liều lĩnh, khiêu khích hết lần này đến lần khác, thật sự cho là anh không làm gì được sao?

“Haiz, sau này tôi đi đâu, cũng không dám ăn nhiều nữa... ăn nhiều vào, sẽ bị người ta chê cười.”

Hứa Minh Tâm đáng thương nói.

Điều mà cô đau lòng nhất là cái này có được không hả!

Trên bữa tiệc, lần nào cũng sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng những người đó rất dè dặt rất thục nữ, cũng sẽ không lấy đồ ăn.

Những món ngon đó bưng lên, lại bị bưng xuống, rất nhiều món đều là còn nguyên xi.

Trong thế giới của Hứa Minh Tâm, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt.

Trước đây, cô sẽ không để ý hình tượng của mình, cho dù mình có ăn đầy mồm cũng sẽ không có ai quản mình.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, thân phận khác, cũng dần dần bị người khác chú ý.

Cô phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được cho người người ta bắt được nhược điểm, nếu không sau này người mất mặt là Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối của cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

“Nhìn trúng cái nào? Tôi cho người đến phòng bếp lấy cho em, cho em ăn no xong mới ra ngoài.”

“Nếu em thích bánh ngọt nào, cùng lắm thì tôi dẫn đầu bếp về nhà, cho em ngày nào cũng được ăn.”

“Trở về tôi chuẩn bị cho em một cái cặp lồng giữ nhiệt, để em mang một số món đến trường học ăn, còn có thể chia cho bạn cùng phòng và bạn học của em nữa, thế nào?”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trong lòng sướng lắm.

Ông lớn chính là ông lớn, tâm tư tinh tế, sao cô lại không nghĩ đến nhỉ.

Thậm chí, Cố Gia Huy còn nghĩ giúp cô cả những ngày sau rồi, thật hạnh phúc!

“Cậu ba Cố, anh thông minh quá! Thế sau này mỗi ngày tôi đều có thể ăn đồ ngon rồi. Hơn nữa không giới hạn ở nhà, ở trường cũng có thể ăn!”

“Thế em phải thưởng cho tôi cái gì đây?”

Cố Gia Huy chỉ vào miệng của mình, ý tứ rất rõ ràng.

Hứa Minh Tâm không nhịn được trừng mắt nhìn: “Người lương thiện chân chính, không có yêu cầu!”

“Tôi cũng chẳng phải người lương thiện, xem ra trái tim làm cật hóa của em, cũng không kiên định lắm nhỉ. Dì ở nhà cũng nhàn, hay là không cần bố trí thêm đầu bếp nữa...”

Anh còn chưa nói hết câu, Hứa Minh Tâm đã kiễng chân, cánh môi thơm mềm kia dán lên.

Cô vốn định hôn qua một chút là được rồi, nhưng không ngờ tốc độ của người đàn ông rất nhanh.

Một tay giữ eo của cô, tay còn lại luồn vào mái tóc, giữ chặt gáy cô.

Hai cơ thể sát lại nhau, kín kẽ.

Nếu không phải có quần áo, chỉ sợ...

Cơ thể anh dần dần nóng lên, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng đó.

Cả người anh... đều là dục vọng của dã tính.

Hứa Minh Tâm hơi sợ.

Loại sợ này rất kỳ diệu, sợ anh làm bậy, lại sợ anh không làm bậy.

Cô sợ tấm thân quắt queo của mình khiến anh không dâng lên được dục vọng.

Mặc dù anh đã giải thích, bây giờ không cần cô là thương cô còn nhỏ tuổi, không muốn để cô lưu lại ấn tượng không tốt.

Nhưng hai năm ở chung, đều không xảy ra cái gì... vậy thì cô sẽ không kìm được mà nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.

Rốt cuộc là anh định lực quá mạnh, hay là mình quá nhạt nhẽo, cô không rõ.

Đúng vào lúc cô như lọt vào trong sương mù, người đàn bỗng lui ra.

Anh hít thở sâu, cực lực ngăn lại dục vọng trong lòng, anh sợ còn tiếp tục thế này nữa thì phải lau súng phát hỏa mất.

“Anh... anh vẫn ổn chứ?”

Đôi mắt Hứa Minh Tâm hơi mê ly, thở hổn hển.

Tiếng nói bởi vì nụ hôn vừa rồi mà trở nên kiều mị.

Nghe qua, tựa hồ có thể câu hồn.

Cố Gia Huy xiết chặt nắm đấm, nói: “Vẫn ổn, tôi đi rửa mặt đây.”

Sau đó, anh liền đi vào nhà vệ sinh.

Hứa Minh Tâm hơi nhụt chí.

Quả nhiên sẽ không làm bậy.

Lúc cô chờ Cố Gia Huy đi ra, cô nhận được điện thoại của Hứa Văn Mạnh, ông ta đang tìm mình ở đại sảnh.

“Bố, sao vậy?”

“Mặc dù chị con không cho con làm phù dâu, nhưng con vẫn phải đi cùng bố, đưa chị con lên thảm đỏ. Hôm nay không có phóng viên tới, nhưng những người ngồi dưới toàn là nhân vật có máu mặt, cũng không thể để người ta nghĩ rằng chúng ta không hợp, truyền ra lại làm trò cười.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô cảm thấy hơi buồn cười.

Đúng là bọn họ không hợp, từ nhỏ tới lớn cô toàn bị Hứa An Kỳ bắt nạt, bố chưa từng nói giúp cô một câu.

Bây giờ lại bảo cô đi ra làm dáng.

Kỳ thực, trong lòng mọi người đều biết rõ, cố ý như thế, chẳng qua là vì ngoài mặt làm dễ nhìn mà thôi.

“Con biết rồi, con đi tới phòng trang điểm luôn đây.”

Cô cúp điện thoại, Cố Gia Huy cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

“Sao vậy?”

“Tôi phải đi trông Hứa An Kỳ, rốt cuộc thì cô ta là chị của tôi.”

“Tôi đã cho Khương Tuấn đưa đồ tới rồi.”

“Cứ để đây trước đi, lát nữa tôi về ăn.”

“Được, thế tôi đi tìm Cố Tử Vị đây, quay về sẽ tìm em. Nếu không liên lạc được với tôi, thì đi tìm Yên Yên, con bé ra tay tiện hơn tôi nhiều.”

“Ừ ừ, biết rồi.”

Hứa Minh Tâm nhu thuận nói, sau đó liền đi tới phòng trang điểm.

Hứa An Kỳ đã trang điểm xong rồi, đều nói dáng vẻ xinh đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ chính là dáng vẻ khi làm cô dâu, quả đúng như thế.

Trước đây, cô nhìn thế nào cũng thấy Hứa An Kỳ không thuận mắt, nhưng hôm nay nhìn thấy lại rất thoải mái.

Phù dâu của cô ta cũng không phải người lạ, chính là Lâm An An, người đã ầm ĩ đến nỗi xấu hổ trên bữa tiệc sinh nhật lần trước.

Nghe nói trở về, cô ta đã nháo một trận với bạn trai, sau đó thì chia tay.

Hai người vốn đều sắp kết hôn, ngày cưới còn trước ngày cưới của Hứa An Kỳ cơ, nhưng không ngờ lại vì một chiếc váy giả, mỗi người đi một ngả.

Lâm An An nhìn về phía Hứa Minh Tâm, đôi mắt đẹp như sắp phun lửa.

“An Kỳ, sao cô ta lại tới đây?” Lâm An An bực mình nói.

“Cô nghĩ tôi muốn sao? Còn không phải là vì làm ra vẻ với người ngoài à. Lát nữa cô ta sắp đi sau bố tôi, đưa tôi lên thảm đỏ.

Hứa An Kỳ cũng tỏ vẻ bất mãn, bây giờ thân phận địa vị của Hứa Minh Tâm đã cao hơn cô ta rất nhiều.

Nói cũng không nói được, đánh cũng không đánh được, miễn bàn có bao nhiêu uất nghẹn.

“Cái đó... các cô tự nhiên, tôi tự tìm chỗ làm, không cần tiếp đón tôi.”

Hứa Minh Tâm cũng hơi xấu hổ, kẻ thù gặp mặt vốn chính là đặt biệt đỏ mắt, cô trêu chọc một Trình Hoa đã quá lắm rồi, cô không muốn lại trêu chọc thêm hai người phụ nữ này nữa.

Ngay sau đó, Hứa Văn Mạnh và Trần Hiểu Vân đã tới đây rồi.

Trần Hiểu Vân thấy con gái xinh đẹp, kích động khóc luôn.

Bà ta ôm chặt Hứa An Kỳ, rồi nói: “Con gái, cuối cùng mẹ đã nhìn thấy con xuất giá rồi. Lúc con vừa ra đời, bố con còn rất buồn, nói là một cô con gái, sau này sớm muộn cũng phải gả cho người khác. Không ngờ chớp mắt một cái, đã trôi qua nhiều năm như vậy, con gái của chúng ta cũng lớn rồi.

“Đúng vậy, bây giờ An Kỳ trổ mã xinh đẹp như thế này, cũng đã tìm được một người đàn ông tốt. Con gả vào nhà họ Cố, chắc chắn nhà họ Cố sẽ không bạc đãi con. Sau này phải thường xuyên về nhà thăm bố và mẹ con, biết chưa?”

Rốt cuộc thì Hứa Văn Mạnh là đàn ông, không có rơi nước mắt, nhưng vành mắt cũng đỏ rồi.

Hai người vây quanh Hứa An Kỳ nói dài nói ngắn, hiền dịu khủng khiếp.

Nếu Hứa Minh Tâm là một người ngoài, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô sẽ cực kỳ cảm động. Nhưng cố tình... Hứa Văn Mạnh là bố của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.