Ngôn Dương an ủi con trai, ông ta nói: “Đi thư phòng bố, bố có lén giấu nửa bình rượu ngon, hai bố con chúng ta chè chén một trận.”
Sau đó, hai người đi vào phòng bếp, Ngôn Dương lén lút lấy ra nửa bình rượu ở trong giá sách.1
“Bố lại dám giấu rượu sau lưng mẹ hả?”
“Xuỵt, chẳng phải ông đây vì con sao? Nếm thử đi, rượu có thể giải được muôn sầu đấy!”
Thế là bố con đối ẩm.
“Bố, sao con chẳng giống bố tí nào vậy, năm xưa bố theo đuổi mẹ con mặt dày lắm mà. Sao con mưa dầm thấm lâu cái này của bố nhiều năm nhiều vậy rồi, cũng không có học được chiêu gì cả, lần đầu theo đuổi con gái, còn theo đuổi thành cái dạng này, thật là thất bại.”
Ngôn Hải có hơi ủ rũ nói: “Haiz, con nghe mẹ con đi. Tại bố, không có truyền gen tốt cho con, tất cả là lỗi của bố! Nhưng con hơi giống bố đấy, thích một người, đánh vỡ vách ngăn, giống như thiêu thân lao vào lửa, không biết đau, cũng không biết quay đầu. Cho dù máu chảy đầm đìa, cũng muốn đi tiếp, điểm cuối của con
đường này, chỉ có hai cái. Giống như bố ôm được mỹ nhân về nhà, giống như con buồn bã kết thúc.”
“Bố, trong lòng con khó chịu lắm.” “Bố biết, mất vợ ai cũng khó chịu, nếu mẹ con rời khỏi bố một ngày, bố cũng khó chịu chết đi được. Nhưng chuyện tình cảm, là chuyện không thể cưỡng cầu, tùy duyên đi. Nói không chừng duyên phận lại tới với con, thứ nên là của con thì chính là của con, thứ không nên là của con, thì không cưỡng cầu được. Nếu mà cưỡng cầu, cũng
sẽ có báo ứng đó, biết chưa hả?”
“Bố, cảm ơn bố nói với con nhiều như vậy. Nào, uống hết chai rượu này, con vẫn là Ngôn Hải, là một Ngôn Hải hoàn toàn mới. Con sẽ càng ngày càng tốt, không vì cô ấy, cũng phải vì chính bản thân con.”
“Bố tin con, chắc chắn con sẽ xuất sắc hơn cả Cố Gia Huy!”
Hai bố con chạm cốc với nhau, sau đó một hơi cạn sạch.
Bởi vì trong lòng có người mà mình yêu, cho nên mới ra sức phấn đấu, nỗ lực tiến lên.
Chỉ khi bản thân trở nên càng ưu tú hơn, thì mới sẽ cảm thấy xứng với cô ấy.
Mọi nỗi đau, Ngôn Hải cũng chỉ có thể hòa vào trong rượu này, rồi nuốt vào trong bụng.
Hai người không hề biết, Thẩm Tuệ vẫn đứng ngoài cửa, bà ấy đang lặng lẽ rơi lệ.
...
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tới trường học, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Hâm mộ có, đố kỵ có.
Cô cũng nhìn thấy Tô Hương, người quen cũ, cô ta nhìn mình với ánh mắt hận không thể xé cô ra rồi nuốt vào bụng.
Cô ta thích Ngôn Hải, tất nhiên sẽ bất mãn với chuyện bọn họ ở cùng nhau.
Trong lòng Hứa Minh Tâm run lên, cô sợ có người ném trứng thối, đồ ăn hỏng rồi các kiểu vào người cô.
Dư luận trên mạng vẫn chưa lắng xuống, phía Ngôn Hải thì chẳng có tin gì, cô bồn chồn lo sợ bất an.
Nhưng mà những người đó cũng không dám tùy tiện đối phó mình, dù sao thì sau lưng cô có nhà họ Cố chống lưng cho.
Lần trước, cậu ba Cố xuất hiện ở trường học đã tạo thành uy hiếp.
Anh lại còn đánh tiếng ở văn phòng, nói là cô rất được Cố Gia Bảo quý mến, không ai dám trêu chọc cô.
Hứa Minh Tâm kinh hồn táng đảng học hết tiết học, sau đó bị bạn cùng phòng vây quanh.
“Đù, cậu ở bên học trưởng Ngôn Hải thật hả? Cậu may mắn quá rồi đấy nhỉ? Nhà họ Ngôn đã đồng ý cậu chưa?”
“Mau nói cho bọn tớ biết đi, làm thế nào mà cậu bắt được trái tim Ngôn Hải vậy?”
Lâm Lam và Giang Thu Thủy bắt đầu hóng hớt.
Hứa Minh Tâm đầu to như cái đấu, Bạch Thư Hân vẫn đang trong tiết học, cô chẳng có ai để xin viện trợ cả.
“Cậu nhìn những người đang ở cửa kia kìa, bọn họ đều đang chờ cậu trả lời đấy.”
Lâm Lam chỉ tay vào cửa lớp học.
Những người đó không dám vào, túm tụm ở cửa, lặng lẽ đợi cô trả lời.
Hiện tại, Hứa Minh Tâm chính là đối tượng bảo vệ trọng điểm, ai cũng không dám đụng chạm.
Ngay vào lúc Hứa Minh Tâm không biết phải giải thích như thế nào, không ngờ trong đám người có người kinh ngạc hô ra tiếng.
“Mọi người mau xem tin tức, Thẩm Tuệ đăng bài mới trên weibo rồi kìa!”
Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra, đọc tin weibo.
Thẩm Tuệ đăng một video ngắn, giải thích chuyện Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải thành đôi thành cặp trước đó. “Tôi biết mọi người rất quan tâm chuyện này, tôi cũng không ngờ tôi mời Minh Tâm tới nhà ăn cơm, tiện thể nhận làm con gái nuôi lại gây ra chuyện lớn thế này. Nhưng tôi hy vọng mọi người cũng đừng truy vấn chuyện này nữa, thực ra chân tướng sự việc rất đơn giản, tôi thích cô bé này, có ý định qua lại thân thiết,
cho nên mời con bé về nhà làm khách. Bây giờ cô bé đã là con gái nuôi của tôi rồi, mọi người có điều gì không rõ thì có thể hỏi tôi, đừng quấy rầy cô gái nhà người ta.”
“Ngoài ra, nếu như có người cố tình làm tổn thương con gái nuôi của tôi, tôi cũng sẽ không chịu để yên đâu. Hy vọng mọi người cho chúng tôi một chút không gian cá nhân, cảm ơn.”
Mọi người ngạc nhiên hô ra tiếng, không ngờ Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải không có yêu nhau, tối qua là đi ăn cơm, nhận làm con gái nuôi.
Mặc kệ là người trước hay người sau, hiện tại giá trị con người của Hứa Minh Tâm đã tăng lên gấp bội.
Hứa Minh Tâm cũng đã xem hết video, trong lòng hiểu rõ là Thẩm Tuệ đang giúp mình.
Nếu chỉ nói là ăn một bữa cơm tối đơn giản, vậy thì không thể giải thích được chuyện ngủ qua đêm.
Cho nên Thẩm Tuệ mới nói nhận mình làm con gái nuôi, con gái nuôi ở trong nhà một đêm, như vậy mới không bị người ta tam sao thất bản.
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã bình ổn được phong ba.
Cô đẩy đám người ra, gọi điện thoại cho Ngôn Hải, nhưng lại không liên lạc được.
Sự việc dần lắng xuống, mặc dù vẫn có người không tin, nhưng họ không dám tùy tiện nói lung tung.
Tin tức này truyền đến tai Cố Gia Huy, anh rất cảm kích nhà họ Ngôn đã giúp đỡ Hứa Minh Tâm ở lần này, thậm chí còn nâng cao giá trị con người cho cô.
Tuy vẫn có người nghi kỵ, nhưng lại không dám trắng trợn nữa.
Xem ra, phải đền đáp nhà phần nhân tình cho nhà họ Ngôn thật tốt rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Hải đi đến trường học.
Anh ta đứng ở cửa lớp Hứa Minh Tâm, ngắm nhìn cô gái đang vùi đầu phấn đấu bên trong, hô hấp cũng bình ổn.
Nhìn thấy cô, anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Đúng lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng nói.
“Ngôn Hải?”
Anh ta quay đầu lại nhìn, là Bạch Thư Hân.
Cô ấy xin nghỉ ban ngày, về trường tìm giáo viên hướng dẫn có chút chuyện.
Cô ấy giải quyết xong việc, tiện thể đi xem Hứa Minh Tâm, nhưng lại bắt gặp Ngôn Hải ở đây.
Sao anh ta lại ở đây? Đợi Minh Tâm sao?
Bây giờ vẫn đang là thời gian lên lớp, anh ta đến không đúng giờ rồi.
“Ngôn Hải, cậu tới tìm Minh Tâm à? Có thể lén chuồn vào đấy.”
“Không cần, tôi tới nói lời tạm biệt, một tiếng nữa tôi bay.”
“Bữa tiệc lần trước chẳng phải nói là vẫn còn một tuần nữa sao? Sao nhanh thế, hôm nay đã phải đi rồi à?”
“Bởi vì tiến trình tạm thời thay đổi.”
“Thế tôi gọi Minh Tâm ra giúp cậu nhé.”
“Không cần đâu, tôi không thích không khí ly biệt lắm, cái này rất làm lung lay tình cảm. Tôi tới nhìn cô ấy là được rồi, coi như là lưu lại niệm tưởng. Tôi phải đi rồi, cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, và cũng thay tôi chăm sóc cô ấy nữa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ làm thế.”
“Tạm biệt.”
Ngôn Hải mỉm cười, nhưng Bạch Thư Hân có thể nhìn ra, nụ cười của anh rất đau khổ.
Ngôn Hải xoay người bỏ đi, ma xui quỷ khiến cô ấy lại gọi anh ta lại.
“Ngôn Hải, anh có tiện trả lời tôi một câu hỏi không?”
“Câu hỏi gì?”
“Thích một người, thật sự sẽ đau khổ như vậy sao?” “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết ấy. Nếu cậu muốn ngọt, cũng có thể làm vui trong nỗi khổ. Nếu cậu vẫn cứ không buông bỏ được, cũng có thể uống rượu độc giải khát. Thực ra, chính tôi cũng không hiểu lắm, nhiều thêm một chút khổ, ngọt... ít lại càng ít.”