Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 67: Chương 67: Thiếu gì bổ nấy




“Tôi... tôi hơi loạn, anh để tôi bình tĩnh...”

Cô đẩy người anh ra, lảo đảo lùi về sau hai bước.

Cố Gia Huy nắm chặt tay cô, sợ cô bỏ đi.

“Em vẫn không tin tôi à?”

“Tôi... không phải..”

“Nếu không phải, em bỏ đi làm cái gì? Hay là tôi tìm cô ấy để cô ấy nói rõ với em, hay là tôi dẫn em đi nước Y, tìm những người bạn tốt ngày trước, chứng minh tôi trong sạch nhé?”

Hứa Minh Tâm nghe thấy Cố Gia Huy nói đến mức này, trong lòng hạ kết luận, anh không có làm bậy thật.

Vậy thì có nghĩa là, mình tự đạo diễn ra cái trò này à?

Cô thấy mất mặt quá đi!

Bây giờ cô chỉ muốn đào một cái hố, rồi cấp tốc vùi mình đi thôi!

“Không, không phải, tôi tin anh rồi, chỉ là tôi cảm thấy... tôi muốn thay não, có khả năng là đầu óc tôi không đủ dùng nữa rồi, mấy ngày nay tôi đã làm điên làm rồ rồi.”

“Đúng là não em không đủ dùng, nhưng không được có lần sau nữa, nếu còn gặp phải chuyện gì thì nhất định phải nói cho tôi biết. Đừng tùy tiện tuyên án tôi, biết chưa nào?”

Cố Gia Huy đẩy mây mù đi gặp ánh trăng, trong lòng cũng không biết là nên tức hay nên cười.

Từ lúc anh trở về, tâm trạng cứ như là xe qua núi vậy, bị cô làm cho lên lên xuống xuống, không có một khắc dừng lại.

Cô thật là biết dằn vặt người mà, anh vốn đã mệt mỏi đuối sức, trở về còn tưởng là có thể ôm cô nhóc nghỉ ngơi một lát, lại không ngờ dày vò đến tận bây giờ.

Hứa Minh Tâm xấu hổ lắm, cô cúi gằm mặt, không dám nhìn Cố Gia Huy.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi, không được tranh hơn thua với tôi nữa.”

“Tôi... tôi có thể xin một việc không?”

“Nói.”

“Tôi... tôi có thể ăn một ít óc heo để bồi bổ không? Tôi tính thiếu gì bổ nấy...”

Cô ngượng ngùng nói, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế, không dám cáu kỉnh tí nào luôn.

“Em cũng chỉ có cái tiền đồ này thôi à, không cần bồi bổ, tôi sợ óc heo càng ngốc hơn cái đầu em, càng bồi bổ càng kém, tôi sẽ gặp rắc rối mất!”

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng, bàn tay to dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đi vào tai: “May mà giải thích rõ rồi.”

“Xin lỗi...”

“Đừng động đậy, để tôi ôm em một lát là được, khoảng thời gian này, tôi rất nhớ em.”

Anh vùi đầu vào hõm vai cô, tham lam hít thở sự ngọt lành trên người cô, hơi thở thấm vào ruột gan, anh chợt cảm giác trái tim buồn bực bất an nháy mắt yên bình như đứa trẻ.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô cứng nhắc, do dự một lúc mới nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh.

“Xin lỗi nhá... tất cả là tôi chưa làm rõ hình tình, tôi tưởng... tôi tưởng anh đính hôn với tôi là tình thế bất đắc dĩ, người anh yêu là cô ta.” “Trên đời này làm gì có nhiều tình huống bất đắc dĩ như vậy, có lẽ tất cả đều là tình cảm sâu nặng. Em có thể vì tôi mà ghen, tôi cũng rất vui, ít nhất thì nó chứng tỏ rằng trong lòng em có tôi. Trước khi đi, tôi rất mơ hồ với vấn đề này, tuy ngoài miệng bảo cho nhau thời gian bình tĩnh, xem xem rốt cuộc đối phương muốn

cái gì.” “Nhưng mà quãng thời gian này tôi hoàn toàn không bình tĩnh được, em thành tích kém, cái đầu ngốc nghếch, còn sợ tối. Cho dù tôi đã dặn chú An trông em, cũng là vì tôi lo lắng thấp thỏm. Tôi dứt khoát nghĩ, thôi bỏ đi, tôi quan tâm em như vậy, sao tôi nỡ giao em cho người khác chăm sóc. Chuyện này, vẫn là tôi tự làm thì mới yên tâm.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Trước kia cô còn nghi ngờ bất an, suy đoán các kiểu, nhưng bây giờ nghe được những lời này, mọi bất an đều lui đi.

Cái đầu nhỏ của cô dán ở chỗ trái tim anh, cô hít sâu một hơi, dũng cảm nói.

“Cố... Cậu ba Cố, mặc dù tôi nhỏ tuổi, đôi khi không hiểu chuyện, nhưng mà, tôi cũng nghĩ là bảo vệ anh là việc nên làm. Từ nay trở đi, tôi bảo vệ anh được không?”

Cố Gia Huy nghe xong thì đen mặt, có nhà ai lại đi tỏ tình như thế này hả?

Cứ như là tiểu đệ ở tổ phức xã hội đen vậy.

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Anh nắm tay cô đi tới trước bàn ăn, trước khi ăn cơm thì anh trịnh trọng đeo chiếc vòng tay vào tay cô.

“Nếu em dám tháo xuống, tôi sẽ chặt tay của em luôn!”

Anh híp mắt, giả bộ hung dữ.

“Biết rồi biết rồi.”

Cô gật đầu đồng ý.

Cuối cùng mưa qua đi trời lại sáng!

Bữa cơm này, Hứa Minh Tâm ăn rất thỏa mãn, thế cho nên đến cuối cô ăn no luôn.

Buổi tối cô không có ngủ cùng anh, anh còn có công việc cần giải quyết, sợ làm phiền đến cô.

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm hưng trí bừng bừng, muốn đi dạo siêu thị, dù sao cũng là kỳ nghỉ dài, tất nhiên là phải vui chơi thả lỏng thật tốt.

Cô vốn nghĩ là mình đi một mình, không ngờ Cố Gia Huy lại thay một bộ quần áo thoải mái, xem ra là muốn đi ra ngoài cùng cô.

Cô đã quen nhìn anh mặc comple giày da, đột nhiên đổi cách ăn mặc sáng quần áo hưu nhàn, cô có hơi không quen.

“Đi thôi.”

Anh dịu dàng nói, sau đó nắm bàn tay nhỏ của cô dắt đi.

“Anh muốn đi cùng tôi à?”

“Nếu không thì ai trả tiền cho em, ai xách đồ cho em, ai làm tài xế cho em?”

Anh nói câu nào cũng có lý, cô lại không thể phản bác!

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới siêu thị gần đó.

Cố Gia Huy thấy cô gái nhỏ trước mặt chọn chọn lấy lấy, mua một tệ hành tây cũng phải cầm lên tính toán chọc chọc một chút.

Năng lực toán học của vợ anh đáng lo thật, thế mà còn muốn làm kế toán hả?

Xem ra, sau này cũng chỉ có thể chuyển đến làm ở tập đoàn của anh thôi, chí ít thì điền sai hóa đơn thì có người thu dọn cục diện rối rắm cho cô.

Chẳng mấy chốc, Hứa Minh Tâm đã mua được một số thức ăn và hoa quả, lúc đi qua quầy thanh toán, cô đã nhìn thấy kem ly.

“Lưỡi xanh!”

Cô mắt sắc nhìn thấy que kem mà mình thích ăn hồi nhỏ, cô kích động lắm, vội vàng mở tủ lạnh ra rồi lấy ra hai cái kem.

“Cho anh, cái này ngon lắm đấy, hồi nhỏ tôi thường ăn, đây là thạch hoa quả, sau khi ăn xong, đầu lưỡi của anh cũng sẽ biến thành màu xanh, vui lắm.”

“Chính tỏ trong này có quá nhiều màu thực phẩm.”

“...”

Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức trầm xuống. . Đam Mỹ Sắc

Không thú vị!

Rõ ràng là chơi rất vui!

“Thế anh có ăn không? Không ăn trả tôi, tôi một mình ăn hai cái!”

“Tại sao tôi lại không ăn, cái này là em mời tôi.”

“Không thành vấn đề!”

Đợi lát nữa Cố Gia Huy thanh toán, chuyển khoản năm trăm hai mươi bốn tệ, lúc trông thấy hóa đơn, anh hơi nhíu mày.

Rẻ thế à?

Kỳ thực, trong nhà mỗi ngày đều có rau hữu cơ và các loại thịt cá tươi mới nhất đưa tới, giá cả chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

Nhưng đồ này có hơi...

Có thể ăn được sao?

Cố Gia Huy đầy nghi hoặc, nhưng mà lúc anh nhìn thấy Hứa Minh Tâm thanh toán, đồng tử hung hăng co rút.

Hai tệ ư?

Hứa Minh Tâm móc ra hai đồng xu ở trong túi, cô nói với vẻ hơi tiếc: “Ai ya, cái này tăng giá rồi, trước kia có năm hào thôi!”

Hồi nhỏ vẫn tốt hơn, năm hào mua được nhiều thứ lắm!

Cố Gia Huy nghe thấy lời của cô vợ, anh tỏ vẻ rất mệt lòng.

Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ anh ăn đồ ăn vặt có giá một tệ...

Ra khỏi siêu thị, Hứa Minh Tâm thuần thục bóc vỏ, sau đó liền bỏ vào trong miệng, thỏa mãn ăn một miếng.

Cô thấy anh bất động, tưởng là anh xách đồ nên tay không tiện.

Cô bóc ra rồi nói: “Anh thử đi, ngon lắm đấy.”

Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, trong mắt tựa hồ có có ngôi sao tỏa sáng. Sao anh có thể nhẫn tâm từ chối đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.