Cố Yên nhìn tân khách lục tục đi về, trước khi bọn họ đi, ít nhiều sẽ nhìn mình vài lần.
Ánh mắt đó như đang đùa cợt, cô ấy mới đáng thương.
Hôn lễ a...
Chuyện lớn như vậy, chú rể chạy rồi.
Anh ta quan tâm em gái thì có thể hiểu được, lẽ nào không thể đợi trao nhẫn xong rồi đi sao?
Vội vã một thời ba khắc thật sao?
Anh ta đi thì có tác dụng gì? Phẫu thuật không thể tạm thời đổi bác sĩ mổ chính, anh ta đi thì cũng chỉ đợi.
Anh ta thà đợi không, cũng không chịu đợi đeo nhẫn cho cô ấy xong rồi đi.
Đây là một sự việc châm chọc cỡ nào!
Giáo đường là cô ấy tìm, váy cưới nhẫn cưới là cô ấy tự chọn, tân khách ngồi đầy chỗ, mỗi một cái thiệp mờ, quà làm tay, đều là mình tự chọn thiết kế.
Cô ấy bằng lòng bỏ ra hết thảy, không cảm thấy ấm ức, bỏ xuống hết mọi niềm kiêu hãnh của mình.
Chỉ cầu một chuyện...
Chú rể của cô ấy tới đúng hẹn.
Đúng là, anh ta đã tới, nhưng lại... rời tiệc sớm rồi.
Cô ấy đã đoán trúng cái mở đầu này, nhưng lại không đoán trúng cái kết cục này.
Bạch Thắng cũng đã bị ông ấy đuổi đi rồi, ông ấy muốn đưa cô ấy về, nhưng Cố Yên lại cố chấp muốn chờ ở đây, đợi Lệ Nghiêm quay về.
Ông ấy thấy cô ấy vẫn bênh thằng nhóc vô liêm sỉ kia, dưới cơn nóng giận, ông ấy đã cho Cố Yên một cái tát.
Khi cái tát rơi xuống, tất cả mọi người đều sợ ngây người, kể cả chính ông ấy.
Ông ấy run run nhìn bàn tay mình, nhìn Cố Yên chật vật trên đất, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy nhanh chóng sưng đỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Ông ấy muốn đi đỡ cô ấy dậy, nhưng lại kìm lại được.
Ông ấy đưa hai tay ra sau lưng, nắm chặt.
“Được, con muốn ở đây chờ, muốn vứt hết mặt mũi đi, bố không ngăn con. Bố đi, thể diện của nhà họ Cố bố đã bị thằng khốn đó làm mất hết sạch rồi!”
Cố Gia Bảo xoay người bỏ đi, Cố Gia Huy bảo chú An mau đuổi theo ông ấy.
Vừa nãy hôn lễ vẫn đầy tân khách ngồi ở cả sảnh đường, giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hứa Minh Tâm từng trông thấy Cố Yên lúc cô ấy chật vật nhếch nhác, nhưng chưa từng thấy cô ấy đau khổ tuyệt vọng như thế này.
Nếu, đám cưới này là đám cưới của cô, Cố Gia Huy bỏ rơi mình giữa đường, đi cứu em gái anh.
Cô biết là hợp tình hợp lý, nhưng cũng quá tuyệt tình tuyệt ý.
Lần này, quả thật bác sĩ Lệ đã làm hơi quá đáng rồi, anh ta đã lo cho Thư Hân, thì cũng phải lo cho Yên Yên chứ.
“Yên Yên... tôi đi tìm bác sĩ Lệ tới cho cô được không? Cô đừng khóc nữa, cô khóc tôi đau lòng lắm!”
“Anh đi tìm cậu ấy về, anh là đàn ông, anh nói chuyện với cậu ấy dễ hơn.”
Cố Gia Huy yên lặng xiết chặt nắm tay.
Đâu cần dùng miệng, dùng nắm đấm nói chuyện luôn!
“Tôi đi cho, tôi sợ anh và bác sĩ Lệ đánh nhau, tôi cũng muốn đi thăm Thư Hân. Anh ở đây chăm sóc Yên Yên, có gì tôi gọi điện cho anh.”
“Đi đường chú ý an toàn.”
Cuối cùng Cố Gia Huy vẫn mệt mỏi thả lỏng nắm tay ra.
Anh cũng không bắt bẻ, anh ngồi xuống ngay cạnh Cố Yên.
Anh ngửa đầu thở dài một tiếng, sau đó bàn tay to đưa ra kéo Cố Yên vào trong lòng mình, cho cô ấy dựa vào vai mình.
“Em gái ngốc, trước mặt anh trai còn phải giấu à? Muốn khóc thì khóc đi, ai dám cười em, anh cắt lưỡi người đó luôn, răng hàm cho gãy hết. Anh nghĩ bệnh viện rất thiếu tiêu bản!”
Cố Gia Huy tàn ác nói.
Trong lòng anh cũng đang nén giận, thấy Cố Yên khó chịu, anh là người làm anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Cố Yên vốn đang nhỏ giọng nức nở, nhưng nghe thấy Cố Gia Huy nói như vậy, cô ấy cũng không kìm chế được nữa, cô ấy khóc to lên.
“Anh... Lệ Nghiêm... sao Lệ Nghiêm có thể đối xử với em như vậy? Anh...”
“Anh, trong lòng em khổ quá... làm sao đây, em phải làm sao đây, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể đấu lại được Bạch Thư Hân. Em cứ tưởng là mình sẽ không thua, nhưng bây giờ, em đã thua đến nát bét...”
Cố Gia Huy nghe tiếng nức nở của cô ấy, trái tim cũng bị nhéo lại.
Giờ phút này... ngôn ngữ có vẻ quá yếu ớt, anh là một ông lớn, anh không biết phải an ủi con gái bị tổn thương về chuyện tình cảm như thế nào.
Cố Yên quật cường hiếu thắng, không dễ dụ như Hứa Minh Tâm.
Đây cũng là chỗ làm anh đau lòng.
Anh xoa đầu Cố Yên, chỉ có thể để cô ấy xả hết nỗi lòng ra.
Cô ấy khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, bên trong giáo đường toàn là nỗi tuyệt vọng bi thương của cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy đã khóc đến khàn cả giọng, nhưng chú rể của cô ấy vẫn chưa quay lại.
Cố Yên dần dần bình tĩnh lại, cô ấy rút ra khỏi lòng của Cố Gia Huy, thấy comle của anh đã bị nước mắt của cô ấy làm ướt một mảng to, còn có nước mũi nữa.
“Xin lỗi, anh...”
Cô ấy cầm lấy ống tay áo muốn lau đi, nhưng nghĩ ra đây là chiếc váy cưới mà cô ấy chọn lựa tỉ mỉ, cô ấy lại không nỡ.
Cô ấy vội vàng đi tìm khăn giấy, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
Cố Gia Huy đã chuẩn bị khăn giấy từ trước rồi, anh dịu dàng lau mặt cho cô ấy, lau nước mắt đầy mặt cô ấy.
Lớp trang điểm bị khóc cho trôi hết rồi, hai mắt cũng sưng như quả hạnh đào, làm gì còn là Cố Yên xinh đẹp động lòng người nữa?
“Khóc đã chưa?”
“Rồi ạ.”
“Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc là làm sao?” Cố Gia Huy hỏi, thấy cô ấy do dự, anh hơi nhíu mày: “Chuyện đã đến nước này, em vẫn còn muốn giấu anh sao?”
Cố Yên nghe vậy thì cười tự giễu một cái, đáy lòng toàn là chua xót.
Cô ấy biết là mình không giấu được, nhưng không ngờ lại để lộ ra ở trường hợp như thế này.
Cô ấy hít sâu một hơi, cố nén đau khổ rồi nói: “Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân không phải anh em ruột, anh ba biết chứ?”
“Biết, vậy thì sao?” Cố Yên thử thở ra một hơi rồi nói: “Vấn đề tới rồi, Bạch Thư Hân cũng thích Lệ Nghiêm, hơn nữa đã thích nhiều năm rồi. Những năm nay, cô ấy muốn chiếm lấy Lệ Nghiêm, Lệ Nghiêm không thể tòng quân, trên chân có bệnh tật, cũng là do cô ấy gây ra. Lệ Nghiêm cho rằng cô ấy mắc bệnh tâm lý, lo sau khi anh ấy có người phụ nữ khác
, cô ấy sẽ không còn người nhà nữa.”
“Từ đầu đến cuối, tình cảm mà cô ấy dành cho anh ấy không phải là tình cảm người nhà gì, mà là tình yêu. Bọn họ cũng đã xảy ra quan hệ, nhưng lại bị em ép xuống, em đã tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, để cho Lệ Nghiêm hiểu lầm tưởng là em, làm sâu sắc thêm tình cảm dành cho em.”
“Em tưởng em đã làm nhiều như thế rồi, thì có thể ở bên anh ấy, nhưng... em vẫn thua, giống như cảnh tượng mà anh thấy bây giờ, thua đến nát bát.” “Thực ra em đã nhận ra từ lâu rồi, tôi muốn kết hôn với anh ấy sớm một chút, năm trước là làm việc này. Nhưng... sự cố liên tiếp xuất hiện, lúc đó em đã mơ hồ dự cảm được, hôn lễ của bọn em sẽ không thuận lợi như vậy. Em có thể vãn hồi, nhưng em vẫn đợi đến khi cục diện trở nên không thể vãn hồi,
mới biết là mình đã sai rồi.”
“Lệ Nghiêm... anh ấy không yêu em, trong lòng anh ấy chỉ có Bạch Thư Hân. Em thua rồi, em chấp nhận...”
“Nhưng anh thấy trong lòng Lệ Nghiêm có em, cậu ấy luôn yếu kém trong việc tình cảm, nhưng lại nhận định em...”
“Đó là bởi vì anh ấy tưởng tình cảm của mình dành cho Bạch Thư Hân là tình anh em, chắc anh ấy cũng không biết tình cảm của mình đâu, rốt cuộc thì anh ấy vẫn yêu đứa em gái này, vẫn yêu người phụ nữ này. Chỉ là... em không muốn chờ anh ấy hiểu ra, đám cưới này, đã dạy cho em quá nhiều.”
Cô ấy nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng bi thương.
Cô ấy mệt rồi.
“Nhưng mà... tại sao em vẫn không bỏ xuống được, tình yêu, cái thứ này... thật là làm cho người ta thật hèn mọn, sao em lại biến thành cái dạng này rồi, chính em cũng chán ghét chính mình...” Cô ấy dựa trên vai Cố Gia Huy, nhìn lên trần nhà, cố nén nước mắt không cho nó rơi xuống.