“Giun cát thì sao?”
“Cái này á?” Lệ Nghiêm tiến lên rồi nhìn, anh ta bật ra hai chữ: “Quá xấu.”
“Ách...”
Hứa Minh Tâm và Cố Yên đang đi ở đằng trước, hai bên các tiểu thương đều đang tỏa ra hơi thở mê người.
Bọn họ thèm nhỏ dãi, nhưng cái gì cũng không được ăn.
Chỉ cần họ vừa vươn tay ra, thể nào đằng sau cũng truyền tới một câu lạnh như băng, lập tức đánh tan mọi dục vọng của bọn họ.
“Cố Yên, sao cô chẳng quản người đàn ông nhà cô gì vậy, cô mà cứ mặc kệ anh ta nữa thì phải đói chết đấy!”
“Không quản nổi, anh ấy có cái tật xấu này đấy, hơn hai mươi năm rồi, thâm căn cố đế!”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi đói quá...”
“Cô nghĩ tôi không đói chắc?”
Lúc đầu hai người hưng phấn bừng bừng, đến cuối cùng thì đều cúi đầu, không còn hứng thú gì nữa.
Cuối cùng là ảo não đi về.
“Nếu các cô muốn ăn, tôi có thể xuống bếp nấu cho các cô.”
“Được được!”
“Nhưng tôi sẽ không nấu các loại hải sản, tôi ghét cái mùi tanh đó.”
“Thế thì thôi, tôi nhịn, tôi đợi Cố Gia Huy trở về.”
“Em cũng nhịn, em chờ anh ba về.”
Bọn họ liền ngồi ở cửa, ngóng trông mong mỏi.
Cố Gia Huy làm xong việc trở về, liền nhìn thấy hai người gào khóc đòi ăn, anh không khỏi nghi hoặc.
“Sao lại thành thế này?”
“Thân mến ơi!”
Hai người hoan hô, sau đó đồng loạt tiến lên ôm lấy Cố Gia Huy.
Sau khi Cố Gia Huy biết được đầu đuôi câu chuyện, anh không kìm được bật cười, sau đó lặng lẽ cho bọn họ ăn thỏa thích.
Thực ra Lệ Nghiêm cũng biết là mình không cản được, vì thế anh ta đã nhắm một mắt mở một mắt, giả bộ không biết.
“Ăn ngon quá! Yên Yên, cô nếm thử cua hoàng đế này đi, ngon lắm!”
“Có thể ăn con hàu sống to như này, thật sự là quá hạnh phúc! Minh Tâm, cô cũng nếm thử đi, rồi chừa một ít món đó cho tôi.”
Hai người đã đói cả ngày trời, cuối cùng có thể ăn no rồi.
Sau khi Hứa Minh Tâm ăn xong, cái bụng nhỏ tròn vo, cô xoa bụng thỏa mãn.
Hai người vừa uống nước ngọt, vừa nằm trên sô pha, bọn họ cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh hạnh phúc rồi.
Đời người, không cần phải nhiều quy củ như vậy, phải ăn uống tiệc tùng chứ!
“Được rồi, em nên về rồi đấy.”
“Được, em không quấy rầy hai người nữa.”
“Không quấy rầy bọn anh là đúng, cũng đừng đi quấy rầy Lệ Nghiêm. Dù sao thì nam chưa cưới nữ chưa gả, ở dưới mí mắt anh thì bớt phóng túng lại một chút. Cho dù cải trắng nhà anh đã bị heo ăn mất rồi, phiền em cũng đừng cho để anh biết.”
Ách...
Cố Yên nghe thấy lời này thì đỏ mặt.
Cô ấy vẫn chưa bị ăn có được không hả, nhưng mà... cô ấy thật sự rất hy vọng, người lần trước là mình.
Bây giờ cô ấy vẫn là xử nữ, sớm muộn gì cũng phải chung giường chung gối với Lệ Nghiêm, thế nào mới tốt đây?
Lẽ nào cứ giấu mãi như thế à?
Cô ấy cảm thấy gay go.
Lệ Nghiêm cũng rất đứng đắn, anh ta sẽ không động tay động chân, cũng không sẽ chơi bời láo lếu.
Anh ta cũng không nói một chữ nào về chuyện hôm đó.
Cô ấy bảo cô ấy buồn ngủ, anh ta sẽ hâm một ly sữa nóng cho cô, rồi đi ra khỏi phòng.
Đến nửa đêm, đột nhiên cô ấy đau bụng, đau đến nỗi cô ấy phải lăn qua lăn lại trên giường.
Cô ấy đã cảm nhận được một luồng nhiệt.
Dì! Thế mà dì đến rồi.
Hôm nay cô ấy còn ăn nhiều cua như vậy, đúng là đòi mạng mà.
Cô ấy đau đến nỗi cả người vô lực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cô ấy lăn xuống giường, muốn tìm người đi mua ít thuốc cho mình.
Nhưng mà trời tối om như mực, cô ấy tìm ai được đây?
Cô ấy chỉ có thể đi đến phòng Lệ Nghiêm cầu cứu, Lệ Nghiêm không nói hai lời, đi luôn tới hiệu thuốc mua đường đỏ và thuốc giảm đau.
Nhưng cô ấy uống rồi mà vẫn chưa thấy khá lên.
Anh ta liên tục xoa bụng cho cô ấy, giúp cô ấy đỡ đau đi.
Cố Yên không còn tí sức lực nào, cánh môi tái nhợt vô lực, nói chuyện cũng đứt quãng.
“Biết sớm... em đã nghe anh rồi...”
“Nhưng em không nghe, bây giờ chịu tội rồi đấy.”
“Bây giờ anh đừng nói những câu thừa thãi này với em nữa....”
“Uống thêm ít nước ấm, có thể giảm bớt đau đớn.”
“Anh có biết... phụ nữ bị ốm đến tháng, không muốn nghe đàn ông nói câu gì nhất không?”
“Anh biết, bọn em không thích nghe 'uống thêm nước ấm', nhưng uống nhiều nước ấm có tác dụng thật mà, có thể làm ấm dạ dày, giảm căng thẳng....”
“Câm miệng, em là bác sĩ, em còn cần anh phải nói cho em biết những cái này sao? Anh đút nước cho em uống đi!”
Cố Yên đau chết đi được, nhưng Lệ Nghiêm vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt.
Rốt cuộc anh ta có còn muốn có vợ nữa không vậy?
Muốn để cô ấy chết khát à?
Cô ấy vốn không có sức, Lệ Nghiêm muốn đỡ cô dậy, nhưng lại bị cô ấy ngăn lại.
“Đừng, đừng động vào oem, rong huyết rồi...”
“Đó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của con gái, em đã ăn đồ có tính hàn, nên mới dẫn đến bị đau bụng... anh biết em không thích nghe, anh sẽ nói ít lại. Em không ngồi dậy thì sao uống được nước?”
“Em... sao em biết được, anh nghĩ cách đi.”
Lệ Nghiêm thấy cô ấy đau như vậy, anh ta cũng lo lắm.
Mỗi lần Cố Yên đến tháng, cô ấy đều rất đau, bởi vì quân đội ít con gái, vả lại nhiều quân nhân như vậy, đau đầu nhức óc cũng phải phụ trách. Một khi mà bận rộn thì căn bản là không kịp nghỉ ngơi.
Cô ấy đến tháng cũng rất bạt mạng, thường xuyên theo anh ta thực hiện một ca lại tiếp một ca phẫu thuật.
Đau bụng kinh cũng càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ thì càng ghê hơn.
Khi anh ta đang không nghĩ ra được cách gì, nghĩ nghĩ, anh ta không do dự nữa, anh ta uống một ngụm nước ấm, sau đó trực tiếp cúi người hôn lên môi cô ấy.
Cơ thể của Cố Yên cứng đờ, cô ấy cũng không lăn lộn nữa, nháy mắt yên tĩnh lại.
Nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng chuyền tới, chạy đi chạy lại nhiều lần.
Đúng là cơn khát nước của cô ấy đã được giải quyết.
Nhưng mà...
Cô ấy phát hiện, hình như nụ hôn này có tác dụng đặc biệt, thế là có thể giảm đau.
“Cái đó... Lệ Nghiêm, anh hôn em thêm một chút nữa đi.”
“Em còn muốn uống nước à?”
“Không phải, chỉ đơn giản là hôn thôi, đây là thuốc giảm đau...” Cố Yên vui mừng nói.
“Câu này của em phản khoa học.”
“Ay ya... đau quá, em đau quá...”
Cố Yên lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đau đến nỗi lăn qua lăn lại.
Lệ Nghiêm trông thấy thì nhíu chặt chân mày, bó tay không có cách gì.
Phụ nữ đau bụng kinh, cho dù anh ta là bác sĩ giỏi nhất thì cũng bó tay không có cách gì.
Thấy cô ấy đau như vậy, anh ta không dám do dự nữa. Cuối cùng anh ta đã cúi người hôn cô.
Vào đúng khoảnh khắc anh ta hôn xuống, Cố Yên thừa cơ ôm cổ anh ta, kéo nhẹ một cái, khiến anh ta ngã nhào lên giường.
Lệ Nghiêm nói: “Em đây là đang lừa sắc.”
Cố Yên nghe vậy thì tức chết đi được: “Không hôn rồi kéo ngã, lẽ nào anh còn muốn một cô gái như em chủ động sao? Lệ Nghiêm, đầu anh đổ xi măng cốt thép à? Làm gì có người bạn trai nào lại đi từ chối yêu cầu của bạn gái như thế không?”
Cố Yên trực tiếp xoay người, cho dù bụng nhỏ đang đau, cô ấy cũng cắn răng cố nén, không chịu khuất phục.
Cô ấy vốn không hợp làm chim nhỏ nép vào người, quân y cũng là một nửa quân nhân, làm gì có yếu đuối mỏng manh đâu?
Vả lại lớn lên trong môi trường phức tạp ở nhà họ Cố, khiến cô ấy làm thuần lương thiếu nữ, cũng không thực tế.
Hiếm khi cô ấy tỏ ra yếu đuối, nhưng Lệ Nghiêm lại như thế này.
Qủa thực là làm cô ấy tức chết rồi.
Ngay vào lúc cô ấy không để ý đến Lệ Nghiêm, không ngờ anh ta lại kéo người cô ấy lại.
“Anh làm gì vậy, đừng chạm vào em, nếu không tôi sinh...”
Lời còn chưa nói xong, Lệ Nghiêm đã hôn xuống. Lần này, rất dài rất dài…