Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 228: Chương 228: Tiền chuộc




Một tay kẻ bắt cóc điều khiển vô lăng, một tay thì cầm súng, chú ý gương chiếu hậu, xác định không có xe cảnh sát bám theo mới thở phào một hơi..

Kẻ bắt cóc cho cô một chiếc điện thoại rồi nói: “Gọi điện cho người nhà cô, tôi muốn tiền.”

“Anh... anh còn muốn tiền nữa à?”

“Tất nhiên rồi, đợi tôi đến Giang Châu, sẽ có thuyền đón tôi. Tôi cần tiền, mới có thể sống tốt được. Chẳng phải cô là cô chủ của nhà họ Hứa và nhà họ Ngôn sao? Tiếng tăm lừng lẫy, chắc hẳn bố đẻ và bố nuôi của cô rất chịu chi, người nào nhiều tiền hơn thì gọi cho người đó, mau lên!”

“Thế anh muốn bao nhiêu?” Hứa Minh Tâm dè dặt hỏi.

“Một ngàn vạn, nếu không sẽ giết con tin.”

Hứa Minh Tâm vốn tưởng đây chỉ là một người phạm án, không ngờ đối phương còn có nhóm, đã có người ở Giang Châu tiếp ứng cho anh ta rồi.

Giang Châu gần biển, hơn nữa tình hình ở vùng biển rất phức tạp, nhìn rừng đá ngầm lần trước có thể nhận ra.

Vùng biển nông rất nguy hiểm, đá ngầm dày đặc, phải là ngư dân bản đại đã ra biển mười năm trở lên mới có thể nắm được rõ tình hình.

Xem ra người tiếp ứng cho anh ta chắc chắn là vô cùng quen thuộc địa hình, một khi lợi dụng địa hình thuận lợi rời đi, thì đúng là không đuổi kịp được nữa.

Hứa Minh Tâm cầm chặt chiếc điện thoại, cô đang định gọi điện thoại, không ngờ chiếc điện thoại đó lại reo lên, có người gọi tới.

Kẻ bắt cóc nhìn dãy số, lập tức bắt máy.

“Đại ca, tôi đã trốn ra được rồi, còn mang theo một đứa nữa, lần này chúng ta sắp giàu to rồi.”

“Dẫn theo đứa nào?”

“Chính là cái đứa sinh viên mà khoảng thời gian trước được nhà họ Ngôn nhận làm con gái nuôi rồi xôn xao hết cả lên đấy. Tôi định đòi một ngàn vạn, đại ca thấy thế nào?”

“Một ngàn vạn không ít, lấy số này đi, phải lấy tiền mặt.”

“Vâng! Đại ca chờ em là được, em đến nhanh thôi.”

“Tốt, tôi ở bán đảo trên biển chờ cậu, cậu nhanh lên. Ngày mai trên biển gió to sóng to là lúc tốt nhất để chạy trốn, cậu tốc độ lên.”

“Vâng!”

Đối phương hài lòng cúp điện thoại, sau đó vứt máy cho cô.

“Mau gọi điện thoại đi.”

Hứa Minh Tâm không nhớ số của Ngôn Dương, cô chỉ nhớ số của Cố Gia Huy.

Cô đành phải gọi điện cho Cố Gia Huy.

“Cái đó... bố nuôi...” Hứa Minh Tâm lắp bắp nói.

“Minh Tâm, đừng sợ.”

“Con không sợ, đối phương chỉ cần tiền, không giết con.” Hứa Minh Tâm nói nhanh: “Đối phương muốn một ngàn vạn tiền mặt, muốn bố mang đến bán đảo trên biển. Đại ca... là đưa đến bán đảo trên biển à?”

Hứa Minh Tâm dè dặt hỏi.

“Đúng, tới bán đảo trên biển, tôi sẽ dạy anh ta làm như thế nào.”

“Ngày mai đại ca phải đi rồi, nếu bố không mang tiền tới, con sẽ chết đó. Bố nuôi, bố nhất định phải cứu con!”

Kẻ bắt cóc nghe thấy lời này, anh ta cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đấy, nhưng cũng không biết là lạ ở chỗ nào.

Hình như cô cũng không có nói cái gì không đúng.

Cố Gia Huy nghe thấy lời này, anh nhíu chặt chân mày.

Ngày mai đi, bán đảo trên biển.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ không để em có chuyện gì đâu.”

“Vậy con cúp đây, bố nhanh lên, con không muốn chết.”

Cô rất muốn đón tết vui vẻ!

Hứa Minh Tâm nơm nớp lo sợ, cô cảm thấy tên bắt cóc này hung ác có thừa, nhưng hình như trí khôn thì hơi không đủ.

Bọn họ chạy xe suốt đêm, Hứa Minh Tâm cũng không dám ngủ, kẻ bắt cóc càng không dám ngủ.

Chín giờ sáng hôm sau, bọn họ đã tới bán đảo trên biển.

Bọn họ đi lên một chiếc thuyền đánh cá đơn sơ, bên trong có rất nhiều người đủ mọi phong cách.

Lẽ nào đây chính là ông trùm của kẻ bắt cóc.

“Đây chính là con nhóc mà cậu nói hả?”

Tên cầm đầu nói.

“Đúng, chính là cô ta, có cô ta ở đây, chúng ta kiếm một số tiền lớn tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Đại ca, con nhóc này xinh thật đấy, chi bằng cho tôi trước...”

Một người đàn ông lùn tịt khác, diện mạo có chút tai nhọn má khỉ, trong mắt lóe ra lục quang ngả ngớn tham lam, cứ như thể rất nhiều năm rồi chưa trông thấy phụ nữ vậy.

Gã ta không kìm được tiến lên, sờ mặt Hứa Minh Tâm, cô muốn né tránh, nhưng lại bị gã ta túm tóc.

Cô đau đến mức vành mắt đỏ lên, không tránh được bàn tay heo của gã ta.

Gã ta sờ sờ, rồi kích động nói: “Con mẹ nó làn da đẹp thật đấy, trắng trắng mềm mềm, tươi ngon mọng nước thế này, đại ca cho em đi...”

“Lấy tiền trước rồi nói sau, dù sao chúng ta cũng quen thuộc địa hình trên biển, tới lúc đó có thể cầm tiền rồi mang người đi. Tới lúc đó cậu muốn chơi thế nào cũng được. Các anh em chạy thục mạng đến tận đây, Đại Ngưu vất vả nhất, vì để yểm trợ cho chúng ta, suýt thì không về được nữa, Đại Ngưu làm đầu tiên đi.”

“Đại ca, nhưng em...”

Người đàn ông gầy đét đó hơi bất mãn, nhưng lại bị đại ca trừng cho một cái dừng lại.

Đại Ngưu lại vô cùng cảm kích, anh ta đưa Hứa Minh Tâm đến một con thuyền khác.

Hứa Minh Tâm nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, cô sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Trước đó, Đại Ngưu toàn lo chạy trốn, căn bản chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ của Hứa Minh Tâm, bây giờ nhìn kỹ, anh ta nhận ra là cô rất xinh.

Mặt trứng ngỗng mắt to long lanh nhìn mình, mang theo sợ hãi.

Ánh mắt sợ sệt như thế khiến anh ta có chút thỏa mãn.

“Chậc chậc chậc, vận may của tôi cũng không tệ, thế mà lại nhặt được một bảo bối khác nữa!”

Anh ta sờ mặt Hứa Minh Tâm, cô sợ đến mức liên tục lùi ra sau.

“Đại ca bảo bây giờ vẫn không được động vào cô, tôi nhịn trước vậy, đợi tiền tới, rồi lên thuyền rồi, tôi xem cô làm thế nào!”

Đại Ngưu đắc ý nói.

Hứa Minh Tâm yên lặng cầu nguyện, cô chỉ hy vọng Cố Gia Huy có thể cứu mình ra.

Bằng không... cô thà chết, cũng không để những người này làm bẩn.

Thời gian giao hẹn là mười một giờ, lúc này trên mặt biển đã có biến hóa, sương mù mênh mông, khí trời âm u.

Có lẽ ông trời cũng biết hôm nay sẽ xảy ra điều gì đó, cho nên không khí ngưng trọng.

Điện thoại của Đại Ngưu vang lên, là Cố Gia Huy gọi điện tới.

“Tiền đã gửi tới rồi, Hứa Minh Tâm đâu?”

“Ông chính là Ngôn Dương.”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay tôi có một ngàn vạn mà các anh cần. Đã đổi sang đô la mỹ, bây giờ đang ở trong tay tôi, một tay giao tiền một tay giao người.”

“Bây giờ ông không có tư cách đàm phán với tôi, ngoan ngoãn đặt tiền ở trong cái thùng rác thứ nhất ở đường giao, bên tôi kiểm tra xong, thì tự nhiên sẽ trả người.”

“Được, tôi đã mang theo năm ngàn vạn, một ngàn vạn cho anh kiểm tra thật giả, bốn ngàn vạn còn lại đợi khi tôi nhìn thấy Hứa Minh Tâm, tôi sẽ cho anh tiếp.”

Đại Ngưu nghe thấy câu này thì nhíu mày, anh ta chỉ cần một ngàn vạn, không ngờ đối phương ra chiêu này, mang cả năm ngàn vạn tới đây.

Nghe giọng điệu của đối phương, rõ ràng là không nhìn thấy người thì không từ bỏ ý định.

Anh ta đành phải đưa điện thoại cho đại ca.

“Anh muốn cho chúng tôi năm ngàn vạn?” “Phải, cho anh năm ngàn vạn. Hiện giờ cảnh sát chưa đuổi tới, tất cả đã bị tôi ngăn lại rồi. Bây giờ tôi chỉ dẫn theo một người là thư ký của tôi. Tôi biết anh, anh xuất thân từ xã hội đen, danh hiệu là W. Trước đây cũng được xem là nhân vật phong vân, nhưng trong bang phái xuất hiện nội gián, cho nên suýt thì bị bắt vào tù. Bây giờ trong

tay anh không tiền không người, những người đi theo anh đều là những người trung thành và tận tâm với anh, tổn thất người nào, anh cũng sẽ đau lòng.”

“Địa hình trên biển các anh đã hiểu rõ, tôi cũng biết rất rõ. Các anh muốn dựa vào thuyền buôn lậu để rời đi, giờ là cơ hội tốt nhất. Tôi có thể ngăn cản cảnh sát, cũng có thể một phát tiêu diệt toàn bộ các anh. Tôi thả cho các anh đi, người phụ nữ của tôi, các anh không được động, đơn giản thế thôi.”

“Người phụ nữ của anh ư? Rốt cuộc anh là ai?” Vẻ mặt của đại ca lập tức trở nên ngưng trọng. Nghe giọng điệu của đối phương thì có thể nghe ra, không dễ đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.