Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 104: Chương 104: Tôi không phải phiền toái




“Chính là ý trên mặt chữ, cô hoàn toàn không hợp với anh ấy.”

“Tôi có hợp hay không, không phải chuyện cô nói mà được. Tôi phải đi ăn cơm, không có thời gian tiếp cô, cô thích làm gì thì làm.”

Hứa Minh Tâm quay người định đi, nhưng lại bị cô ta gọi lại.

“Cô không muốn biết giờ phút này Cố Gia Huy đang ở đâu, đang làm gì à?”

“Anh ấy đang làm việc, cho dù không làm việc thì cũng đang ăn cơm.”

“Anh ấy đang ở bệnh viện.”

Trình Hoa nói ra bốn chữ với giọng chắc nịch, bố chữ đó đánh mạnh vào ngực cô.

Hứa Minh Tâm đi đến bệnh viện cùng với Trình Hoa, cho dù là giả, cô cũng phải đích thân tới xem một cái, thì cô mới yên tâm được.

Nhưng cô không có nhìn thấy chính chủ Cố Gia Huy, nhưng mà cô lại nhìn thấy bảng bệnh án của cô.

Ngộ độc thực phẩm, đi tả.

Hai câu này, khiến cô phiền muộn suy nghĩ lung tung, cái đầu ong ong.

Sao lại ngộ độc thực phẩm nằm viện, rõ ràng tối qua vẫn tốt mà!

Tối qua... lẽ nào...

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, con ngươi chợt co rút lại. Trình Hoa thấy sắc mặt cô tái nhợt, xem ra là đã hiểu rồi, cô ta không nhịn được khoanh tay trước ngực nói: “Tôi cũng điều tra rồi, nghe nói tối qua cô đã gọi một đống đồ ăn rác rưởi về nhà, cô có biết là nửa tiếng sau Cố Gia Huy đã đi ra ngoài rồi, anh ấy lên xe cứu thương đấy. Nhưng cô thân là vị hôn thê của anh ấy, lại như một con ngốc

không biết gì cả!”

“Thế này... thế này là sao? Tôi ăn vào vẫn tốt mà, sao anh ấy...”

Giọng nói của Hứa Minh Tâm run run, cà lăm, cô còn chưa nói xong đã bị Trình Hoa cắt ngang. “Bởi vì hai người không giống nhau, một người thấp kém một người cao quý! Cô có thể ăn quen những thực phẩm rác đó, rồi coi nó như bảo bối, nhưng Cố Gia Huy thì khác! Anh ấy có chuyên gia thực phẩm riêng, chú trọng kết hợp dinh dưỡng, dạ dày của anh ấy giống con người anh ấy, đều là cái được nuông chiều! Cô cho anh ấy ăn những thứ đó,

còn mong anh ấy sẽ không sao ư?

“Cô làm vị hôn thê như thế à? Cô muốn hại chết anh ấy, đúng không?”

Trình Hoa nói rất nghiêm trọng, đánh vào lòng Hứa Minh Tâm.

Cô liên tục lắc đầu.

Cô không có!

Cô vốn không biết là Cố Gia Huy không ăn được những thứ đó, cô chỉ đơn thuần muốn cho anh ăn những mỹ vị mà anh chưa từng ăn mà thôi.

Nhưng, cô lại quên mất sự chênh lệch của hai người, anh chưa bao giờ ăn những thứ đó, thì sao anh có thể chịu được đây?

“Tôi không cố ý, tôi không biết sự việc sẽ thành ra thế này...”

“Đúng là không phải cô cố ý, nhưng lại là một tay cô tạo nên! Cô ngu xuẩn không thể tả, thân phận thấp kém, cô vốn không xứng với Cố Gia Huy!”

Trình Hoa đưa tay ra, đẩy Hứa Minh Tâm, cô lảo đảo rồi không chống đỡ được, chật vật té trên mặt đất.

Lần này, cô không kêu đau, cũng không hò oan ức, dường như trong nháy mắt cô đã mất đi tất cả tư cách.

Báo ứng mà cô nên nhận.

Cô đứng lên khỏi mặt đất, vành mắt đỏ bừng, nhưng không rơi lệ.

Cô quật cường nhìn về phía Trình Hoa, cô ta vẫn nhìn mình với tư thái cao cao tại thượng, vênh váo trước đó.

“Cho dù là tôi đã sai, tại sao cô lại đến chỉ trích tôi, tôi lấy thân phận gì, lấy tư cách gì?”

“Xem ra cô cũng không phải ngu như bò, vẫn biết hỏi tôi là ai. Vậy cô phải nghe cho rõ này, tôi nói ra thân phận có khi sẽ dọa cô chết khiếp đấy!”

Trình Hoa kiêu căng tự đắc nói ra bối cảnh của mình, cô ta nhìn cô với vẻ mặt đầy đắc ý.

“Sao nào, cao quý hơn cô rồi chứ?”

“Cho nên, bây giờ cô muốn thế nào?”

“Tôi muốn cô thức thời một chút, rời khỏi Cố Gia Huy, đối với anh ấy mà nói thì cô là một phiền toái, là một đồ bỏ đi! Cô chẳng giúp được gì cho anh ấy, còn cứ kéo chân anh ấy, tôi xin cô hãy buông tha anh ấy!”

“Cái gì gọi là tôi kéo chân anh ấy hả, tôi chưa làm bất cứ việc gì khiến anh ấy khó xử!”

Hứa Minh Tâm nóng nảy rồi, cô vội vàng cãi cho chính mình.

Cô còn lâu mới là gánh nặng của Cố Gia Huy, cô không phải đồ vô dụng!

Cho dù cô không thể giải ưu cho anh thì cũng có thể cho anh một bến đỗ dịu dàng, để anh có thể tránh gió.

Tuy cô dốt, nhưng không ngu!

Chỉ cần Cố Gia Huy tốt với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt lại với anh gấp trăm gấp nghìn lần!

“Chính vì cô, người tên là Hứa Minh Tâm, cho nên mới khiến anh ấy khó xử! Đã bao giờ cô nghĩ, Cố Gia Huy vì đạt được mục đích, ẩn nhẫn bốn năm, giả vờ là kẻ xấu xí, sống khiêm tốn, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm mình. Người bên ngoài nhục mạ tung tin vịt, anh ấy đều mặc kệ, là vì cái gì không?” “Trong lòng anh ấy có mối thù, anh ấy có việc phải làm, cho nên mới có tập đoàn J.C của hiện tại. Anh ấy ở bên tôi, sự nghiệp có thể ngày càng đi lên, có thể đỡ phải cố gắng rất nhiều năm. Huống hồ, tôi xinh hơn cô, dáng người đẹp hơn cô, khí chất xuất chúng hơn cô. Mọi thứ tôi đều hơn cô, có phải cô

nên thoái vị nhường chỗ cho tôi rồi không? Cân nhắc từ chức thì sao?”

Trình Hoa nói chuyện hơi có khí thế bức người.

Cô ta nói không lại Cố Gia Huy, chẳng lẽ còn không lay chuyển được Hứa Minh Tâm sao?

Cô ta cũng không cần nêu ra là, bọn họ đứng chung một chỗ, người tinh mắt đều sẽ nhìn ra, ai cao quý ai thấp hèn.

Hứa Minh Tâm nghe đến lời này, thì như có một con dao đâm mạnh vào trái tim cô.

Con dao đã rút ra, nhưng vết sẹo lại vẫn còn ở đó, vĩnh viễn để lại một lỗ thủng.

Không lấp đầy được...

Những thứ như tự tin tự tôn, rất khó để bù đắp.

“Tôi và anh ấy... giữa tôi và anh ấy có tình cảm, cho dù tôi không giúp được gì cho anh ấy, nhưng anh ấy không chê tôi.”

Đúng thế, những ngày này tới giờ Cố Gia Huy đều chưa từng ghét bỏ mình, chắc chắn là đã chấp nhận tất cả của cô.

Cuối cùng cô đã tìm thấy một chút tự tin.

Ánh mắt cô lại sáng lên, chấp nhất nhìn về phía Trình Hoa.

Trình Hoa lại cảm thấy nực cười, như thể là cô ta đã nghe được một câu chuyện cười lớn vậy, cô ta cười gập cả người.

Nụ cười này, tra tấn nội tâm của Hứa Minh Tâm.

“Cô... cô đừng cười nữa!”

Cảm xúc của cô ta hơi mất khống chế, cô ta thở phì phò.

“Cô dừng lại cho tôi!”

Cô đi lên, đẩy Trình Hoa một cái, muốn ngăn cản cô ta.

Lần này, cô đẩy không mạnh bằng cái đẩy lúc trước.

Nhưng Trình Hoa lại trở nên tàn khốc, cô ta lật tay một cái rồi vung ra một cái tát.

Nếu không phải chỗ bọn họ đang đứng là hàng lang không người, e là đã hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem rồi.

Trình Hoa thu lại nụ cười, cô ta bắt đầu nói những lời tàn khốc.

“Cô là cái thá gì, cô dám đụng vào tôi ư?”

Hứa Minh Tâm ôm mặt, cô cảm thấy má nóng bừng, đau rát.

“Cô...”

Hứa Minh Tâm tức đến nỗi nắm tay nắm chặt thành nắm đấm, cô muốn đánh trả, nhưng lại bị Trình Hoa bóp chặt cổ tay.

“Cô dám đánh tôi thử xem, cô cũng không ước lượng về thân phận của mình, xem xem mình là cái thá gì! Chỉ dựa vào cô, mà cũng vọng tưởng ngang bằng tôi sao?”

Trình Hoa nói với khí thế bức người.

Lời này, khiến cô á khẩu không trả lời được.

Hứa Minh Tâm quá rõ về thân phận địa vị của mình, nếu như cô thật sự động vào Trình Hoa, Hứa Văn Mạnh sẽ không giúp mình.

Lẽ nào... cô chỉ có thể nhận thua sao?

Trình Hoa đẩy cô ra, cô lảo đảo cuối cùng đụng vào vách tường, xương bả vai bị đụng phát đau.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Rời khỏi anh ấy, cô không hợp với anh ấy, cô và anh ấy ở bên nhau thì sẽ chỉ làm liên lụy đến anh ấy thôi! Anh ấy có suy nghĩ và mối thù của mình, nhưng cô lại chỉ cầu an nhàn, cô sẽ khiến anh ấy bó tay bó gối. Sau này, nếu J.C gặp khủng hoảng, cô cũng chỉ có thể để anh ấy một mình gánh vác, cô thì tính là vị hôn thê cái gì!” Một câu cuối cùng, đối với Hứa Minh Tâm mà nói, nó là đả kích trí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.