Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 88: Chương 88: Tôi muốn có một con chồn




“Tiếp tục nói, tôi nghe.”

“Anh vốn sẽ không cho tôi cơ hội nói ra!”

“Ừ, vừa nãy chẳng phải nói bản thân rất ngốc sao? Tôi lại thấy em rất thông minh, vắt hết óc muốn chạy khỏi tôi, em thật to gan.”

Lời này, mang theo sự uy nghiêm, làm cô sợ tới mức da đầu run lên.

“Tôi là đang lo lắng cho anh!”

“Em không làm tôi lo lắng, tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Tôi không cần em lo lắng, em có thể gây rắc tối cho tôi, là vinh hạnh của tôi, hiểu chưa?”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô đã hoàn toàn bại trận.

Trước kia, sao cô không biết con hàng Cố Gia Huy này mồm mép thế này nhỉ, mình nói một câu, anh có thể trả lại mười câu!

Bắt nạt cô không mồm mép sao?

“Không nói nữa không nói nữa, càng nói càng tức, tôi ngoan ngoãn đi đánh răng thì hơn!”

Cô thở phì phì cầm bàn chải điện lên đánh răng, Cố Gia Huy cũng tạm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đánh răng rửa mặt xong, thì cháo cũng bớt nóng rồi, hương vị vừa ngon.

Hôm nay Cố Gia Huy cũng xin nghỉ phép nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn phải xử lý công việc.

Anh sợ cô nghĩ ngợi lung tung, trực tiếp dẫn cô đến thư phòng.

“Làm gì vậy? Tôi lại không thích đọc sách trên giá sách của anh.”

“Ai bảo em tới đọc sách, làm bài tập, bài tập chuyên ngành của em chưa làm xong đâu.”

“Mẹ ơi!”

Hứa Minh Tâm vỗ đầu, đột nhiên nghĩ ra.

Cố Gia Huy thấy cô đã yên tĩnh, anh cũng bắt đầu bận rộn công việc.

Nhưng Hứa Minh Tâm làm được mười phút thì cảm thấy đầu to như cái đấu, không làm tiếp được nữa.

Haiz, chơi một trận game rồi làm tiếp vậy.

Sau khi chơi game xong, uống cốc nước, đi vệ sinh, rồi làm tiếp vậy.

Đi vệ sinh xong thì hơi đói rồi, ăn chút đồ ăn vặt rồi làm tiếp vậy.

Ăn đồ ăn vặt xong rồi, bây giờ mới mười giờ bốn mươi, thế đợi đến mười một giờ rồi làm đi...

Cái tật không muốn làm bài tập, cô nghiệm chứng từng cái một.

Cô vừa xem phim, vừa lén nhìn Cố Gia Huy.

Mọi người đều nói đàn ông đẹp trai nhất là khi làm việc nghiêm túc, câu nói này quả không sai.

Cố Gia Huy gõ gõ đánh đánh trước máy tính, dáng vẻ tập trung, phượng mâu thâm thúy.

Anh chưa từng thả lỏng chân mày, trong lúc đó còn mở một hội nghị trực tuyến ngắn.

Anh nói chuyện lời ít mà ý nhiều, mỗi lần anh tham luận, video đối diện đều lặng ngắt như tờ.

Cô cảm nhận được sự uy nghiêm tuyệt đối.

Có câu nói nói như nào ý nhỉ?

Đúng!

Đại lão, khí thế của đại lão là không thể chống lại!

Cô thật rất muốn đăng một post, nếu như có một ngày, bạn trai tôi là đại lão, chắc chắn cô sẽ hot!

Cố Gia Huy làm xong việc, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc đang cười ngây ngô.

“Đã làm xong bài tập chưa?”

Anh nhíu mày hỏi.

“Đợi anh đấy, đại thần!” Cô cười hì hì nói.

“Lúc thi cuối kỳ, em đưa tôi đi cùng luôn đi.”

“Tôi cũng muốn, nhưng thầy giám thị không cho phép!” Cô đáng thương nói.

Cố Gia Huy lại gần, bắt đầu giảng giải cho cô.

Không biết tại sao, cái đề phức tạp như thế mà đến miệng anh thì trở nên thông tục dễ hiểu.

Vả lại, Cố Gia Huy có công hiệu thần kỳ, trước đây Bạch Thư Hân và Ngôn Hải phụ đạo cho mình, cô cứ phải nghe hơn mười lần mới hiểu được, nhưng Cố Gia Huy chỉ cần nói một lượt, cô liền nhớ rõ.

Lúc làm tỉ suất số thuế, toàn là văn tự, cô đọc không hiểu một tí nào.

Nhưng anh đánh dấu đỏ một chút, dường như cô lập tức hiểu cả quyển sách.

Nếu Cố Gia Huy là thầy của cô thì tốt biết mấy, mỗi ngày học tập có thêm động lực!

Hứa Minh Tâm làm bài tập xong, đột nhiên, cô nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Cố Gia Huy, tại sao tôi chưa có con chồn?”

“Cái gì?”

“Chính là kiểu như trong phim truyền hình ấy, trên người quý phu nhân luôn choàng một con chồn! Sau đó, mấy quý phu nhân cùng nhau chơi mạt chược khoe giàu, tại sao tôi chưa có?”

“Em muốn à?”

“Thế là không phải, tôi chỉ muốn biết tình tiết trong phim truyền hình có phải là thật không? Hay là gạt người?”

“Lần sau tôi đưa em đi xem, em sẽ biết thôi.”

“Thật sao? Được được!” Hứa Minh Tâm kích động nói.

“Ngày mai tập đoàn tổ chức đi du lịch, tôi đưa người ở bộ phận tài vụ đi cùng, em cũng đi cùng đi. Bên phía trường học, tôi sẽ xin nghỉ giúp em. Dù sao thì môn của em vẫn toàn là tôi phụ đạo.”

“Du lịch á? Cái này không tốt đâu, bên ngoài anh và tôi cũng không có liên quan cụ thể, rất nhiều người nghĩ anh chỉ là trưởng bối của tôi mà thôi, tôi đi cùng... thích hợp sao?”

Cô gãi đầu, mặt chau mày ủ nói.

Áp lực lớn a!

Có một vị hôn phu vừa đẹp trai vừa giàu có, áp lực lớn rồi!

Bây giờ cô chẳng muốn công khai quan hệ của mình và Cố Gia Huy tí nào, cô sợ bị những người phụ nữ kia ăn sống nuốt tươi.

Cố Gia Huy nhéo cái mũi của cô, cười nhẹ nói: “Lần này có thể dẫn người nhà theo, em đi cùng Bạch Thư Hân là được.”

Anh cố ý chọn bộ phận tài vụ, lần này mở rộng điều kiện, đến cả thực tập sinh cũng đưa đi cùng.

Chính là vì có thể để cô nhóc này đi cùng.

Hứa Minh Tâm vừa nghe thấy Bạch Thư Hân cũng đi, cô lập tức hưng phấn, gật đầu lia lịa.

...

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm đóng gói hành lý, chờ xuất phát.

Cô phải tụ họp với Bạch Thư Hân trước, lần này địa điểm là suối nước nóng Hương Sơn, còn có thể leo núi, cũng có thể ngâm nước nóng ở chân núi.

Cô ở Kinh Đô lâu như vậy, cô cũng chưa từng nghe nói là còn có chỗ tốt như thế, đúng là quê mùa rồi.

Bây giờ là tháng mười, thời tiết còn là mùa thu lá phong đỏ, nghe nói trên núi có một rừng phong lớn, lúc gió thổi qua cực kỳ đẹp.

Cô lên baidu tra thông tin, nói chỗ đó là thánh địa tình yêu, không biết có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đã nắm tay nhau thành công ở đó, bên nhau trọn đời, còn có không ít người tới đó còn quay lại với nhau, cho nên trên cây phong đã treo đầy thẻ ước nguyện.

Lúc Cô và Bạch Thư Hân ngồi lên xe buýt, hai người hưng phấn không thôi, cực kỳ mong chờ về chuyến đi Hương Sơn này.

Hơn nữa, lần này đi bốn ngày, có thể chơi đùa thỏa thích.

Bạch Thư Hân nhìn thấy gương mặt kích động của cô, liền biết cô nhóc này đã bị Cố Gia Huy ăn đến gắt gao.

“Tớ nói Hứa Minh Tâm này, Cố Gia Huy lừa cậu chuyện lớn như vậy mà cậu cứ bỏ qua như thế hả?”

“Không thì sao?”

Hứa Minh Tâm chớp mắt, nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc.

“Không có gì, vậy cũng tốt, giả cho một cao phú soái, nháy mắt bước lên đỉnh nhân sinh rồi.”

“Thư Hân, đột nhiên tớ trở thành phú bà, tớ vẫn hơi không thích ứng!”

“Thế thì cậu muốn tớ mượn cậu chút tiền tiêu vặt, thích ứng một chút sao?”

“Trong tay tớ có ba ngàn tệ, gom góp lúc đi làm, cậu muốn không?” Cô tưởng là thật.

“Qủy nghèo!”

“Ba ngàn tệ, đã là nhiều rồi đấy được không hả! Lần này tớ cũng mang theo đấy, tớ phải ăn uống vui chơi thỏa thích, không thể cô phụ cơ hội hiếm có này! Lát nữa cậu muốn ăn gì, nói với tớ, tớ mua cho cậu!”

Hứa Minh Tâm vỗ ngực nói, lộ ra vẻ khí phách cao ngất.

Bạch Thư Hân dở khóc dở cười, từ tận đáy lòng cô ấy hy vọng Hứa Minh Tâm hạnh phúc, tuyệt đối đừng bị tổn thương.

Trái tim cô thuần khiết như vậy, một khi bị tổn thương thì sẽ xuất hiện vết rách.

Cho dù sau này có tốt lên, nhưng vết thương lại mãi mãi không xóa đi được.

Trưởng thành cố nhiên là một chuyện tốt, nhưng cái giá phải trả lại không phải ai cũng có thể đòi.

Rất nhanh, chiếc xe dừng ở chân núi Hương Sơn.

Bọn họ đi vào khu dân cư đặc biệt.

Căn phòng rất sạch sẽ, vả lại có trồng một cây mộc hương, chẳng trách lại gọi là Hương Sơn.

Cô và Bạch Thư Hân cùng một phòng, nghỉ ngơi sắp xếp xong thì đi ăn cơm. Đã gần chạng vạng, sau khi ăn xong liền bố trí đi ngâm suối nước nóng, giải tỏa mệt mỏi của việc đi xe đến quá trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.