Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 277: Chương 277: Tôi vẫn đang chờ em




Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, uống ừng ực hết cốc nước.

“Đây là chanh tươi nhân viên phục vụ vừa mới pha, rất tươi, có thể uống miễn phí cốc nữa.”

Cố Gia Huy dịu dàng nói, là cô nói cho mình biết, nước trà miễn phí cũng có thể rất ngon.

Trước kia anh cao cao tại thượng, căn bản sẽ không chú ý đến những chi tiết này, bây giờ vì cô, anh cảm thấy có rất nhiều chuyện có thể kích thích cảm giác hạnh phúc của con người.

Hứa Minh Tâm uống xong, cô nổi giận đùng đùng nhìn Cố Gia Huy.

Bây giờ thanh toán với Tiết Hoa xong rồi, cũng nên đến tên đàn ông đểu này rồi. “Cố Gia Huy, tôi tưởng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tôi đã hiểu hết con người anh rồi, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra là tôi đã quá ngây thơ. Nếu anh không thích tôi, hoặc là còn luyến tiếc với thế gian bên ngoài, anh có thể nói cho tôi biết, không cần phải giả vờ tức giận nói là muốn chờ tôi hai năm. Anh không thấy là

rất dối trá à? Nói ra rồi lại không làm được, chi bằng không nói!”

“Tối nay, chúng ta làm rõ chuyện này đi, chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng, hợp thì ở cùng nhau, không hợp thì anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Tôi biết mọi thứ của tôi bây giờ đều là anh cho, tôi có thể trả lại cho anh. Dù sao thì giờ tôi đã thoát khỏi nhà họ Hứa rồi, tôi cũng có thể tự do rồi, đi đâu cũng được...”

“Em muốn đi đâu? Em chỉ có thể về nhà cùng tôi, đừng mong đi đâu hết.”

Cố Gia Huy ngắt lời cô, anh nặng nề nói.

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhíu mày, cô muốn rút tay ra, nhưng khổ nỗi cô không khỏe bằng anh, nên đành phải từ bỏ.

Anh vừa yêu đương vụng trộm sau lưng mình mà, sao lại giả bộ như không có việc gì vậy?

“Cố Gia Huy, anh đừng có mà đùa giỡn lưu manh nữa được không hả, tán tỉnh xong một người lại tới trêu chọc tôi! Còn lâu tôi mới là cái đuôi của anh, vẫy tay là đến vẫy tay là đi! Hàng này đuổi những oanh oanh yến yến đó tôi đã đủ mệt rồi, tôi không có tâm trạng chơi trò xiếc với anh đâu!”

“Đồ ngốc, tôi chờ em chờ đến tận bây giờ rồi, em không thương tôi thì thôi, em còn trách tôi hả? Đây là đạo lý gì?”

“Cái gì?” Hứa Minh Tâm ngu ngơ rồi.

Anh nói vậy là có ý gì?

Cố Gia Huy đứng dậy, sau đó anh lại rót cho cô một cốc nước chanh.

Trở về anh không khách khí cốc lên cái đầu dưa ngốc của cô. “Tiết Hoa có ý nghĩ với tôi, từ khi cô ta vào nhà, tôi đã nhận ra rồi. Tôi vốn định sa thải cô ta, nhưng thấy phương pháp dạy của cô ta quả là có tác dụng với em, tôi đành nhắm một mắt mở một mắt vậy. Tôi tưởng em là phụ nữ, tâm tư nhạy cảm, chắc chắn sẽ phát hiện ra. Không ngờ cả kỳ nghỉ đông đã trôi qua rồi, em

vẫn vững như Thái Sơn. Tôi tưởng em nắm chắc thắng lợi, giờ xem ra, em là cung phản xạ quá dài, căn bản chưa ý thức được tâm tư của Tiết Hoa dành cho tôi.”

“Trông tôi có cảm giác an toàn như vậy à, mỗi ngày em lại dẫn một người phụ nữ về nhà, em thật không sợ xảy ra việc ngoài ý muốn à?”

Cố Gia Huy cũng tỏ vẻ rất là nhọc lòng, cô nhóc này thật là dốt đặc cán mai về chuyện tình cảm.

Người khác thoáng mờ mịt một điểm, cô thì ngốc đến giườ cũng chưa nhận ra, nếu không phải tình cờ bắt gặp Tiết Hoa có ý đồ bất chính, đoán chừng cô vẫn nghĩ đối phương là một cô giáo tốt!

Người phụ nữ ngốc của anh, hàng ngày cung cấp đồ ăn ngon đồ uống ngon, còn muốn tăng lương cho cô ta, còn muốn để cô ta ngủ lại, thậm chí đi ra ngoài cũng dẫn cô ta đi cùng.

Anh có thể làm thế nào được, anh chỉ có thể không làm rõ.

Phỏng chừng lúc đó, anh có nói thì cô cũng không tin, trái lại còn trách anh lòng dạ hẹp hòi, cho rằng phụ nữ khắp thế giới đều có ý đồ với anh.

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hơi mơ hồ.

“Nói... nói như vậy, anh biết Tiết Hoa thích anh từ lâu rồi à?”

“Ừ, cho nên tôi toàn đề phòng cô ta, em chưa phát hiện ra là tôi rất ít khi tiếp xúc với cô ta à? Mỗi lần cô ta tới, tôi toàn ở thư phòng, né không gặp.”

“Hình như... đúng là như thế.”

Hứa Minh Tâm vắt hết óc nhớ lại một chút, cô phát hiện đúng là như thế thật.

“Thế... thế lần này, thì nói như thế nào? Vừa nãy hai người còn ôm ôm ấp ấp!”

Hứa Minh Tâm thở phì phì nói.

“Tôi biết em ở góc, tôi đang chờ em ra trận, nào ngờ em để tôi chờ lâu như vậy, tôi sắp bị mùi nước hoa của cô ta xông chết rồi.”

Cố Gia Huy lắc đầu nói với vẻ rất là vô tội.

“Anh biết tôi sẽ ra tay à”

“Nếu em mà không ra tay, thì về nhà em chết chắc!”1

Cố Gia Huy thay đổi vẻ mặt ấm áp vừa nãy, ánh mắt trầm xuống, mắt phượng thâm thúy hơn vài phần, anh lạnh giọng nói.

“Tôi biết em thiếu mắt nhìn, nhưng đến thời khắc mấu chốt rồi, em còn không ra tay nữa thì không phải là em thiếu mắt nhìn, mà là trong lòng em không có tôi. Em nói xem, em đáng chết không?”

Cố Gia Huy âm trầm nói, từ chữ gõ vào lòng người.

Đúng vậy...

Sao cô có thể không ra tay cơ chứ?

Anh là người đàn ông mà cô đã nhận định cả đời, cho dù phải chia tay, thì cũng phải giải quyết con tiểu tam đó trước đã, rồi nói chuyện rõ ràng với anh, mới có thể chia tay.

Trước nay con người cô không thích dây dưa không khoát, cô rất là sảng khoái.

Nếu anh không thích mình, hoặc là vẫn còn tham lam cái tốt của người khác, vậy thì cô sẽ chia tay.

Thì ra... anh đã tính xong hết thảy từ lâu rồi!

“Anh biết tôi nghi ngờ Tiết Hoa từ lúc nào?”

“Sáng nay, lúc em mở tấm ngăn ở trong xe, còn để tôi xoa ngực cho em, tôi liền đoán được. Tôi từng nói, em rất giống mèo. Em biết con mèo đánh lại kẻ thù như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Mèo là loài có tính khu vực, người khác đi vào khu vực của nó, nó sẽ chủ động biểu thị chủ quyền, chiếm cứ địa vị cao. Còn tôi, chính là địa vị cao của em, em chỉ cần chiếm giữ tôi là được rồi.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Làm cả nửa ngày, đây đều là cái bẫy mà Cố Gia Huy bố trí.

Lão hồ ly này, sao tâm tư thâm trầm thế, cô bất cẩn cái là lên đường ngay.

“Anh chưa từng rung động với cô ta thật sao, dù sao thì... chỗ này, chỗ này cô ta rất có!”

Hứa Minh Tâm ưỡn bộ ngực khô đét, ngụ ý rất rõ ràng.

Dáng người của Tiết Hoa đẹp hơn cô nhiều, cô chịu thua.

“Tôi thích ăn chay.”

Cố Gia Huy ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc cô, ôm cô thật chặt.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không kìm được cong môi nở nụ cười đắc ý.

“Tối nay đưa dẫn anh đi ăn thịt, tôi muốn ăn bánh bao áp chảo, cũng không biết quán đó có mở không nữa.”

Cô nắm chặt lấy bàn tay to của anh, trước đó còn tình cảnh bi thảm, bây giờ... vui khủng khiếp luôn rồi.

Bọn họ lên xe, khi Khương Tuấn nhìn thấy Hứa Minh Tâm, anh ấy rất bất ngờ.

“Cô Hứa tới đây lúc nào vậy?”

“Khương Tuấn, cậu đi theo tôi lâu như thế, cậu lại không biết tâm tư của tôi, cậu thật sự làm cho trái tim tôi nguội lạnh đấy.”

“Lẽ nào vừa nãy ông chủ cố tình, cô Hứa đã ở bên trong rồi, đúng không?” Lúc này, Khương Tuấn mới vỡ lẽ ra.

Cố Gia Huy mở tấm ngăn: “Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, đúng là đồng đội heo.”

“Tôi... tôi là quan tâm sẽ bị loạn, lòng tôi hướng về cô Hứa, anh không thể làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô Hứa!”

“Đúng đúng đúng, Cố Gia Huy, anh phải tăng lương cho Khương Tuấn!”

“Cảm ơn cô Hứa!” Khương Tuấn vui vẻ nói.

Cố Gia Huy đau đầu đỡ trán: “Tôi vẫn chưa đồng ý mà.”

“Tôi biết chắc chắn ông chủ sẽ không từ chối từ Hứa, đúng không?”

“Được được được, tăng lương.” Cố Gia Huy nắm chặt tay Hứa Minh Tâm, đời này coi như đã bị cô nhóc này bỏ tù rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.