Sức lực của người đàn ông này cũng lớn quá rồi đấy!
Tay cô đau dữ dội, cô muốn cố sức rút về, nhưng khổ nỗi anh quá khỏe, cô không thể rút ra được.
“Anh hai...”
Sau đó, trong miệng Cố Gia Huy lại đứt quãng hô ra chữ “anh hai“.
Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ngay, anh... đang mơ thấy ác mộng, hơn nữa còn là cơn ác mộng bốn năm trước.
Cô cũng chẳng quan tâm đau đớn, nhanh chóng dùng bàn tay đang rảnh liên tục vỗ vào lồng ngực anh, cô dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi ở đây. Cậu ba Cố, đừng sợ, tôi sẽ luôn bên anh.”
Lời này vừa nói ra, Cố Gia Huy rõ ràng đã yên giấc hơn nhiều.
Sức lực trên tay cũng nhỏ rồi, cô thầm vui mừng, muốn rút tay ra, nhưng không ngờ anh lại tăng thêm lực, không muốn buông tay.
“Cậu ba Cố, anh nghe thấy tôi nói đúng không?”
Hứa Minh Tâm vui mừng nói.
Cố Gia Huy nghe được giọng nói của cô, anh sẽ từ từ bình tĩnh lại, sau đó trong miệng vẫn lẩm bẩm tự nói, nhưng lại không còn căng thẳng bất an như kia nữa.
Cô lau mồ hôi cho anh, lấy tay nhỏ quạt quạt, sợ anh nóng.
Anh dần trở nên bình thường, xem chừng đã lâm vào ngủ say.
Nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt như cũ, khiến cô nhìn thấy mà không thoải mái.
Cô đưa hai đầu ngón tay ra, đặt ở giữa mi tâm của anh, cẩn thận day day.
Sau khi day, cô không kìm được cười cười: “Như này mới đẹp, năm nay mới có hai mươi tám tuổi, nhíu mày liền như năm mươi tám tuổi vậy. Giống như một ông lão, tôi rất không thích. Cố Gia Huy đẹp trai bức người mới là đẹp nhất.”
“Chính là... khuôn này này nam nhan họa thủy!”
“Thật sự chưa phẫu thuật thẩm mỹ ư?”
Hứa Minh Tâm nói một mình, sau đó cô nhéo nhéo da dẻ anh.
Vậy mà làn da rất non mềm nhá.
Non... mềm?
Dùng hai chữ này hình dung đàn ông, sao cứ kỳ kỳ nhỉ.
Xúc cảm rất tuyệt, sờ rất thoải mái.
Cô nhìn thấy đuôi lông mày của anh có một vết đứt, không kìm được đưa tay lên trước.
Cô cũng không hỏi Cố Gia Huy, sao anh lại có cái sẹo ở đuôi lông mày.
Vết thương trông rất kỳ lạ, không biết là bị đồ sắc gì gây thương tích, một đường ngắn ngủi.
Tuy không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh, nhưng lại cứ xuất hiện ở đuôi lông mày, cho nên trông có vẻ có vài phần lệ khí.
Nếu không phải bởi vì cô hiểu Cố Gia Huy, cô sẽ sợ vết sẹo này.
Trông hung thần ác sát, không thể nào giản dị dễ gần.
Cảm giác vết sẹo này như đang nói “Người lạ chớ lại gần, người tới gần ắt phải chết“.
Cô sờ vết sẹo này, bàn tay nhỏ tiếp tục đi xuống, vuốt ve khuôn mặt anh.
Mắt anh rất đẹp, là mắt phượng may mắn điển hình, hơn nữa còn là mắt hai mí, tùy ý hiện ra phượng mâu rất thâm thúy.
Cô vẫn nhớ rõ anh mở mắt là dáng vẻ gì, một đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm, mênh mông như biển rộng, bên trong giấu kín cái gì, cô xem không hiểu.
Đôi mắt này, khi thì tàn nhẫn, khi thì dịu dàng.
Nhưng khi tàn nhẫn, đều sẽ không tàn nhẫn với mình.
Lông mi của anh thật sự rất dài, vả lại còn cong nữa, thật sự là làm cho người ta rất hâm mộ.
Cô không kìm được sờ sờ, lại không cẩn thận kéo hai sợi xuống, cô vội vàng thổi rơi luôn, không thể để lại chứng cứ phạm tội.
Chắc là đã kinh động đến Cố Gia Huy, mí mắt anh giật giật, cô tưởng là anh đã tỉnh, nhưng lại không có.
Cô liền tiếp tục sờ tiếp, cảm giác mình như đang sờ một bức điêu khắc, hơn nữa còn là bức điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết.
Anh rất giống người đẹp ngủ say, hay là mình hôn anh tỉnh nhỉ.
Cô nghĩ tới đây, không kìm được cười thẹn thùng.
Thực ra nghĩ nghĩ cũng rất tuyệt đó.
Sống mũi cao và thẳng, cánh môi mỏng lạnh gợi cảm.
Đều nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình bạc nghĩa, nhưng Cố Gia Huy chính là ngoại lệ, cô thấy rất thâm tình.
Bờ môi hơi mỏng, nhìn vào thật muốn cắn một ngụm.
Cô vẫn còn nhớ vị, rất mềm rất ngon.
Hứa Minh Tâm chuyển động mắt, vụng trộm hôn một chút, chắc là không sao đâu, dù sao thì người đàn ông này cũng là người của mình, cũng không phải đi hôn vị hôn phu nhà người khác.
Đồ của mình, thì hẳn là muốn dùng thế nào thì dùng thế đó.
Cô vừa nghĩ đến đây, lá gan cũng to lên, cô sát người lại, cẩn thận hôn lên.
Tiện thể cắn cắn.
Mùi vị đa đa đa.
Bàn tay nhỏ của cô tiếp tục xuống phía dưới.
Hầu kết, thật thần kỳ, chỉ có đàn ông có, con gái lại không có.
Lại sờ bả vai này, thật rộng lớn.
Lại sờ cánh tay này, bắp tay rất rõ ràng.
Lại sờ vòng ngực này, cơ ngực đáng khen.
Woa... còn có cơ bụng nữa!
Bàn tay nhỏ của Hứa Minh Tâm luồn vào trong chăn, không hề khách khí sờ lên.
Lại xuống chút nữa...
Không được rồi không được rồi, quá tà ác rồi, mình vẫn là một bé cưng ngoan.
Cái đáng sờ thì đều đã sờ rồi, nên hôn cũng đều hôn rồi.
Cô thật nhàm chán.
“Tiêu Cảnh Nam... anh có thể buông tôi ra trước không, điện thoại tôi còn chưa cầm qua đây, chán lắm!”1
Cô vừa dứt lời, không ngờ Cố Gia Huy lại nắm chặt tay rồi.
“Anh quá đáng! Được thôi được thôi, tôi không đi nữa là được chứ gì, tôi ngủ cùng anh một giấc vậy.”
Hứa Minh Tâm ghé vào bên giường, không bao lâu cũng nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Nhưng rất nhanh, cô lại tỉnh lại.
Cô muốn ti tiểu.
“Cố Gia Huy... anh có thể để cho tôi đi vệ sinh một cái không? Tôi đi xong vệ sinh xong sẽ quay lại chỗ anh ngay, tôi bảo đảm là tôi không đi đâu!”
“Được rồi được rồi, không đi nữa, tôi vẫn nhịn được.”
Hứa Minh Tâm cảm thấy đần độn.
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian ăn cơm tối, Cố Gia Huy vẫn chưa có ý tứ thả tay ra.
Cô nóng nảy rồi.
“Cố Gia Huy, anh không cho tôi đi vệ sinh, tôi nhịn, bây giờ anh lại còn không cho tôi ăn cơm, anh quá đáng quá rồi đấy. Anh không biết là người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói hoa mắt à?”
“Anh... anh mà còn cứ kéo tôi như thế này nữa, tôi sẽ lấy dao đấy, chặt của anh trước nhá?”
Không động tĩnh hả?
“Thế.... chặt của tôi?”
Lời này vừa nói ra, thế mà Cố Gia Huy lại thả tay ra rồi.
Hứa Minh Tâm suýt thì cảm động rớt nước mắt, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi cô đi ra, không ngờ Cố Gia Huy đã tỉnh dậy rồi.
Thì ra là vậy, không phải câu nói vừa rồi của mình có tác dụng đấy chứ?
“Anh... anh tỉnh rồi à?”
“Ừ, nghe thấy em bảo em muốn chặt tay của tôi, thế là tôi giật mình, tỉnh dậy rồi.”
“Thế anh không nghe thấy nửa câu sau à?”
“Nửa câu sau, em đã nói gì?”
Cố Gia Huy nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, Hứa Minh Tâm thật sự là khóc không ra nước mắt.
Cố Gia Huy đỡ trán, anh cảm thấy đầu rất đau.
Giấc mơ này rất giày vò, nhưng không biết vì sao, về sau trong lòng anh lại không có đau khổ như vậy nữa.
Sâu trong tâm trí anh luôn có một giọng nói dịu dàng đi cùng mình, gọi tên anh.
Hóa ra là Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm đứng ở bên cửa sổ, không ngừng xoa cổ tay.
Bị anh nắm cổ tay cả buổi chiều, máu ở cổ tay không lưu thông làm sưng đỏ lên, đau đớn khó nhịn.
Cố Gia Huy chú ý đến, anh vội vàng đứng dậy, kéo cô vào lòng.
“Tay em sao vậy?”
“Anh còn không biết ngượng mà hỏi tôi à? Anh uống nhiều ngã lên giường liền ngủ, nhưng tôi thì thảm rồi. Anh cứ cầm tay tôi, mặc kệ tôi nói như nào cũng đều vô dụng, anh nắm đau chết đi được.”
“Xin lỗi, tôi không biết, trên du thuyền có bác sĩ, tôi bảo anh ta lấy thuốc cho em.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi xuống đi ăn cơm, xong tôi đi tìm Yên Yên hỏi xem. Anh có dậy được không? Hay là tôi gọi mang vào cho anh nhé?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa có khẩu vị, không muốn ăn, em đi ăn cùng Yên Yên trước đi.”
“Ừ, thế tôi đi xuống đây.”
Cô vừa quay người, còn chưa đi xa đã bị Cố Gia Huy gọi lại: “Quần áo tôi là em cởi à?”