Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 235: Chương 235: Xuất giá




Ăn xong bữa cơm, Cố Trác Đông có việc nên đi trước, lúc này mới làm cho Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm.

May mà bọn họ đi rồi, bằng không bữa cơm tối nay cũng ăn không yên nữa.

Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy, cô tò mò hỏi: “Anh có sợ tôi chạy mất không? Hoặc tôi thích tiểu thịt tươi tiểu nãi cẩu khác ý?”

“Như thế nào là tiểu nãi cẩu?”

“Chính là kiểu bạn trai rất dính người, dạng như trung khuyển ý.”

“Lẽ nào tôi không phải sao?”

Tiểu nãi cẩu chỉ người có tuổi tác tương đối nhỏ, chú à, tuổi của chú đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng!”

Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên u ám, rất là khó coi.

Sao anh nhớ là trước kia con gái toàn thích chú, đợi anh trở thành ông chú thật rồi, tại sao bọn họ lại thích tiểu thịt tươi tiểu nãi cẩu.

Không ngờ là như thế, thế hệ của anh, đã chạy mất rồi sao?

Trước đây anh thật sự không nghĩ là mình lớn tuổi, giờ anh hai mươi tám tuổi, vừa tốt.

Sự nghiệp thành công, tâm trí chín chắn ổn trọng, đủ để một mình gánh vác một phía.

Có năng lực gánh vác, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho mình.

Nhưng sau khi gặp được Hứa Minh Tâm, anh cũng hơi hoài nghi nhân sinh rồi.

Anh thật sự cảm thấy là mình đã lớn tuổi, là một ông chú rồi.

Thật là đau đầu.

“Tôi không đẹp trai sao?”

“Đẹp trai.”

“Tiểu nãi cẩu có giàu hơn tôi không?”

“Không.”

“Tôi đối xử với em không tốt à?”

“Tốt.”

“Thế thì tôi có cái gì không bằng tiểu nãi cẩu?”

“Anh lớn tuổi...”

“...”

Cố Gia Huy cảm thấy trái tim đã chịu đả kích.

Tuổi tác chết tiệt.

Hứa Minh Tâm nhìn bộ dạng Cố Gia Huy nghẹn lời, cô không kìm được phì cười.

Cô nhảy lên sô pha, ở độ cao bằng anh, ôm lấy cổ anh: “Trêu anh thôi, tôi thích ông chú chín chắn, không thích tiểu nãi cẩu tiểu thịt tươi. Chú đẹp trai, lại biết chiều người ta, tôi lại không phải đồ ngốc.”

“Tôi không thích hai từ ông chú, nghe có vẻ tôi rất già.”

Cố Gia Huy buồn bực nói, giọng điệu rầu rĩ.

“Ha ha ha, thế... chú ba?”

Hứa Minh Tâm nghĩ tới cái tên này, trước kia cô còn gọi rất cần mẫn cơ.

Cố Gia Huy nghe vậy, bàn tay to không thèm khách khí vỗ lên cái mông của cô.

Hứa Minh Tâm đau đến nhíu mày, cô lập tức nói: “Tôi sai rồi, cậu ba Cố, anh đừng đánh nữa!”

“Như này tạm được rồi!”

Cố Yên đang định đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh không đứng đắn sến súa ở trong phòng khách, cô ấy nổi da gà.

Cũng đã lớn đầu rồi, sao da mặt anh ba cô ấy vẫn dày thế này, còn giả vờ non nớt nữa.

Đáng xấu hổ! Qúa con mẹ nó xấu hổ.

Trước tiên, Cố Yên đi tìm Lên Nghiêm, lúc đầu cô ấy tưởng là Bạch Thư Hân sẽ gây khó dễ gì đó, nhưng không ngờ bây giờ cũng chưa có động tĩnh gì.

Cô ấy cũng dần yên tâm.

Mắt thấy cũng không còn mấy ngày nữa là tới ngày cử hành hôn lễ, cô ấy không nên nghĩ nhiều, cô ấy phải làm một cô dâu xinh đẹp nhất mới đúng.

Cô ấy và Lệ Nghiêm đi đến cửa hàng áo cưới một chuyến, chọn cho anh ta một bộ comple màu đen.

Anh ta mặc quần áo khá là tùy tính, nhìn thấy anh ta mặc nhiều nhất chính là áo bờ lu trắng, bộ dạng sạch sẽ gọn gàng, khôi ngô tuấn tú.

Mặc đồ giải phẫu thì trông có vẻ càng thêm trầm ổn nội liễm, dáng vẻ anh ta cầm dao mổ, cô ấy nghĩ đến chết thì mình cũng sẽ không quên.

Cũng không biết anh ta mê hoặc mình ở chỗ nào, chắc là lúc cô ấy vừa ghi danh lên đại học Kinh Đô, đứng ở cổng trường với bạn, kết quả có một người đột ngột phát bệnh tim, người khác đều không dám tiến lên cứu chữa, chỉ có Lệ Nghiêm xông lên.

Sau đó cô ấy đi hỏi thăm mấy lượt, mới biết anh ta ở viện y học, vì thế cô ấy đã tùy hứng thay đổi chuyên ngành, bọn ngành y mà mình không thích.

Sau này, cô ấy cứ theo đuôi Lệ Nghiêm, cùng anh thi đỗ nghiên cứu sinh, học quân y, sau đó thì ở cùng một bộ đội.

Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, nháy mắt, đã trôi qua bao nhiêu năm thế này rồi.

Ngày xưa, cô ấy còn chưa đến hai mươi tuổi.

Nay, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.

Có bao nhiêu cô gái bằng lòng ngốc nghếch bám theo sau lưng người đàn ông, im lặng bỏ ra bao nhiêu năm như vậy.

Cố Yên biết mình ngốc, nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy biết mình sẽ qua được thời kỳ khổ cực.

Nhìn thấy anh ta mặc tây trang đi giày da, anh tuấn bức người đứng trước mặt, hốc mắt của cô ấy hơi ươn ướt.

Lệ Nghiêm thấy cô ấy như vậy, anh ta tiến lên khẽ ôm cô ấy vào lòng.

“Sao em lại khóc rồi? Lẽ nào anh mặc bộ đồ này không đẹp à?”

“Không, rất đẹp, quần áo là đích thân em chọn, người là em tự chọn, sao lại không đẹp được cơ chứ. Em vui, hiếm khi nhìn thấy anh mặc comle nghiêm túc như này.”

“Nếu em thích, sau này anh sẽ mặc nhiều cho em xem. Nhưng mà về bộ đội rồi thì không thể tùy ý như vậy nữa.”

“Không sao, anh mặc gì cũng đẹp hết.”

“Lệ Nghiêm, em đã chuẩn bị xong hết cả rồi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi là anh tới cưới em nữa thôi. Còn sáu ngày nữa, sáu ngày sau chính là đám cưới của chúng ta. Em không biết hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng em cũng không thể buông tay anh, anh hiểu không?”

“Sao lại xảy ra chuyện cơ chứ? Em trách anh không cho em cảm giác an toàn à?”

“Không có...”

Lời nói nghẹn trong cổ họng, cô ấy không nói nên lời.

Cô ấy chỉ mong ngày cưới mau tới và đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì!

Đám cưới dần tới gần, ban đêm Cố Yên lại mất ngủ, không phải là kích động hưng phấn, mà là bất an.

Nỗi bất an mãnh liệt, quanh quẩn trong lòng, ép cho cô ấy không thở nổi!

Cuối cùng đã tới ngày cưới, ngay từ sáng sớm cô ấy đã bị kéo dậy rửa mặt.

Hứa Minh Tâm cũng dậy từ sớm hỗ trợ, thấy vành mắt cô ấy thâm quá, cô nhíu mày: “Cô dâu, cô sẽ không kích động quá, không ngủ được, rồi làm mình thành ra thế này đấy chứ?”

“Lệ Nghiêm đâu?”

“Anh ta.... chắc chắn anh ta đang ở nhà họ Bạch, phỏng chừng anh ta đang ở giáo đường bắt đầu bố trí rồi nhỉ. Cô còn chưa gả qua đó, đã muốn gặp bác sĩ Lệ đến vậy à?”

“Anh ấy ở đấy thì tốt, vành mắt đen này phải che lại, nặng quá rồi.”

Thay quần áo và trang điểm mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng một cô dâu xinh đẹp đã xuất hiện.

Hứa Minh Tâm mặc trang phục phù dâu, đi theo đằng sau.

Cố Gia Bảo mặc một bộ áo đuôi tôm, trông có vẻ rất có tinh thần.

Ông ấy cầm quải trượng trong tay, đi đường cũng hơi run lẩy bẩy.

Bởi vì kích động.

Tuy Cố Yên không phải con gái ruột của ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã nuôi cô ấy bao nhiêu năm, có tình cảm thắm thiết.

Thấy bây giờ cô ấy mặc áo cưới, trong lòng ông ấy cũng không có tư vị gì.

“Bố.”

Cô ấy gọi một tiếng, Cố Gia Bảo cũng không kìm nén được nữa, lệ nóng tung hoành.

Chú An đứng phía sau an ủi: “Ông ơi, đây là chuyện mừng, cuối cùng cô tư đã tìm được chốn về rồi, con rể của ông cũng tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, ông nên vui mừng mới đúng.”

“Vui mừng, tôi vui mừng cái rắm, cải trắng trong nhà bị heo lấy đi mất, tôi có thể vui nổi sao?”

Ông ấy lau khóe mắt, sau đó cầm lấy cánh tay của Cố Yên, nhìn cô ấy thật kỹ.

“Chớp mắt một cái, con đã lớn thế này rồi, bố đã già thật rồi. Lúc vừa đón con về, con mới bé xíu xiu, nằm trong khuỷu tay của bố, giờ... bố đã không bế được con nữa rồi, bố chỉ có thể tìm một người tiếp tục bế con. Nhóc con, bố nắm tay con, đưa con đi lấy chồng.”

“Bố, cảm ơn bố, bố!”

Sống mũi Cố Yên hơi cay cay, cô ấy ôm chặt Cố Gia Bảo.

Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, cô cũng có cảm xúc.

Bố nuôi người ta còn được như vậy, nhưng bố đẻ của cô lại chỉ trích và đay nghiến cô như thế.

Đúng vào lúc cô đang buồn, Cố Gia Huy xuất hiện từ đằng sau, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, truyền nhiệt sang.

“Đừng buồn, em còn có tôi.”

“Ừm.”

Hứa Minh Tâm nhìn anh một cái, sau đó gật đầu thật mạnh. Đời này, may mắn lớn nhất của cô chính là đã gặp được Cố Gia Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.