Tư Mộ Hàn ngước mắt lên, con người đen u sầu le lói một chút ánh sáng.
***
Cố Tri Dân dẫn anh đến căn phòng nọ.
Thời Dũng dẫn thuộc hạ vây chặt lấy căn phòng, sàn bên trong có mấy người đàn ông trần truồng đang ngồi xổm, một mảnh lộn xộn trên giường,cả căn phòng vẫn còn vươn vấn mùi vị tình dục.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn càng thêm lạnh, bước từng bước vô cùng chậm đến phía trước, khí thế khiếp người, đám người trước đây hay phách lối thì giờ đều không dám thốt ra tiếng nào.
Thời Dũng thấy vậy liền vội vàng tiến lên một bước, đứng chếch phía sau anh, cung kính nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, khi chúng tôi tiến vào cũng không thấy cô chủ đâu cả, bọn chúng nói cô chủ đã nhảy từ ban công xuống, tôi đã phái người đi tìm rồi ạ.”
Tầm mắt Tư Mộ Hàn hướng về mấy người đàn ông đang ngồi chồm hổm kia, ánh mắt âm trầm như đang lăng trì họ, tâm lí một người đàn ông trong số đó như bị vỡ nát ra, khụy gối quỳ đến trước mặt Tư Mộ Hàn: “Chúng tôi không chạm vào cô gái nọ, chính cô ta tự nhảy xuống từ đây, thật sự việc không liên quan gì chúng tôi hết, anh thả chúng tôi ra đi.”
Bọn họ không chạm vào Nguyễn Tri Hạ, cho nên tất cả mùi vị tỏa ra từ căn phòng này, chính là đám đàn ông đang “chơi” với nhau sao…?
Cố Tri Dân nhìn mấy vết máu trên giường, cảm thấy “hoa cúc” hơi bị đau.
Lúc này bọn thuộc hạ bị phái đi tìm Nguyễn Tri Hạ đã quay lại: “Không tìm được cô chủ ạ.”
Bộ dáng không giống như đang nói dối, thời điểm có liên quan đến tính mệnh thế này, chắc là bọn họ cũng không dám nói bừa, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng họ nói dối được.
Cho nên dù thằng kia cầu xin tha thứ, Tư Mộ Hàn cũng không để Thời Dũng thả bọn chúng được.
Anh ấy bước tới trước cửa sổ, trông về phía dưới.
Đây là lầu bảy, nhảy xuống mà không chết cũng bị bại liệt.
Tư Mộ Hàn cuối đầu nhìn, nhìn thấy ban công lồi ra phía dưới căn phòng của tầng dưới, chầm chậm nói: “Đến các tầng phía dưới tiếp tục tìm kiếm trong các căn phòng đối ứng với căn phòng này!”
nhà họ Nguyễn không thích Nguyễn Tri Hạ, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh người thân hờ hững, nhưng vẫn sống một cách vô cùng chân chính, sống được rất chân thành.
Bản năng cầu sống sót nhất định rất mạnh, cô ấy chắc chắn không có việc gì cả!
Cố Tri Dân dẫn người bắt đầu tìm từ tầng một, Thời Dũng thì dẫn người tìm từ lầu bảy trở xuống.
Còn Tư Mộ Hàn thì là tầng ba.
Thuộc hạ đá văng cửa phòng, anh bước vào bước thẳng đến ban công.
Người trong căn phòng đang “chơi” trong phòng tắm, nghe tiếng động chạy ra thấy nhiều người như vậy, chỉ vào bọn họ hỏi: “Ôi, các người là ai vậy, muốn làm gì hả!”
Thuộc hạ Tư Mộ Hàn trực tiếp khóa người nọ trong phòng tắm.
Trên ban công trống không, cái gì cũng không có, phía sau rèm cửa sổ bên cạnh hơi động.
Tư Mộ Hàn liền bước đến, tay giơ lên không rồi hơi ngừng lại, mới xốc rèm cửa lên.
Trong một góc phía sau màn rèm, thân hình thiếu nữ mảnh khảnh dang cuộn tròn, đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Thần kinh Tư Mộ Hàn căng thẳng cả buổi tối, cuối cùng đã thả lỏng.
Anh ngồi hổm người xuống, vươn tay sờ đầu cô, vén lên nhánh tóc đang che lấy khuôn mặt cô, giọng nói hơi khàn mà rõ ràng từng chữ: “Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng tìm được em.”
Mái tóc cô rối bời, áo thun trên người cũng nhăn nhúm lại, mồ hôi rịn đầy trán cô, đôi mắt cô như bao phủ bởi màn sương mù, giãy giụa yếu ớt nói: “Xéo đi…”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn vốn hơi hòa dịu nay lại trầm xuống.
Ánh mắt anh thật sâu nhìn Nguyễn Tri Hạ, dừng chừng vài giây mới ghé vào tai cô, khẽ nói: “Tôi Tư Gia Thành, đến đưa cô về nhà.”
Động tác cự tuyệt của Nguyễn Tri Hạ dịu lại, sau đó ghé đầu hướng về phía anh, Tư Mộ Hàn vốn đang ghé vào tai cô, hai người kề bên nhau, đầu tựa vào cùng nhau.
Anh có thể cảm nhận được cái trán nóng hổi đến kì lạ của cô
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn trầm lại, vội ôm cô lên sải bước đi ra ngoài.
Người đàn bà trong lòng giống như một cái lò nhỏ đang thiêu đốt anh, dường như hơi khó chịu, cau chặt mày, hô hấp vừa suyễn vừa thở gấp, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn tin tưởng dựa khít vào lòng anh, không cử động gì, cũng không náo loạn.