Nguyễn Tri Hạ bỏ miếng bánh bí đỏ chưa ăn xong trong tay xuống, thu lại vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, gật đầu: “No rồi.”
“Đi thôi.” Tư Mộ Hàn nói xong, liền đứng lên đi hướng ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ vội cầm lấy túi xách đi theo.
Tư Mộ Hàn dáng cao chân dài, lúc Nguyễn Tri Hạ đuổi theo thì anh đã đi được một đoạn rất xa rồi.
Lúc cô đi nhanh đuổi theo thì phát hiện ra anh đột nhiên quay đầu lại, sau đó đứng đó không nhúc nhích, giống như là đang chờ cô.
Có thể là do hôm nay có khá nhiều chuyện xảy ra, cũng có thể là do Tiêu Giai Kỳ ảnh hưởng đến cô, viền mắt của cô bỗng nhiên ửng đỏ.
Hồi bé, cô từng được Tiêu Giai Kỳ dẫn đi chơi công viên trò chơi một lần, nhưng lần đó Nguyễn Hương Thảo cũng đi.
Tiêu Giai Kỳ bận chăm sóc Nguyễn Hương Thảo nên không rảnh quan tâm cô, hồi ấy cô còn bé thấy cái gì cũng tò mò, sau lại lạc ra sau bọn họ, cô trơ mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ biến mất trong đám người, không quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.
Khi đó, cô đã hy vọng Tiêu Giai Kỳ quay đầu lại tìm cô biết bao nhiêu.
Tư Mộ Hàn thấy cô đứng sững sờ tại chỗ không đi, cau mày quay lại: “Cô sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng cúi đầu lau mắt, xong khi ngẩng đầu lên, ngoại trừ viền mắt hơi đỏ thì không nhìn ra có gì bất thường.
“Gió thổi hơi lớn, bụi bay vào mắt.”
Cô cho là lời nói dối vụng về của mình sẽ bị “Tư Gia Thành” vạch trần, không ngờ rằng anh ta không những không vạch trần, ngược lại còn cho là thật cúi người xuống: “Cô đừng động đậy, để tôi xem.”
Nguyễn Tri Hạ còn đang chìm đắm trong hảo cảm nãy “Tư Gia Thành” giúp cô xả giận nên ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích, ngửa đầu cho anh nhìn xem mắt của mình.
Nhưng cô đã quên rằng, “Tư Gia Thành” kể cả là thỉnh thoảng có làm chút việc tốt, nhưng cũng không phải là người đoan chính.
Cô nhìn “Tư Gia Thành” không ngừng phóng đại trước mắt, khuôn mặt ngày càng áp sát, trong lòng có dự cảm không lành, đang nghĩ lùi lại.
Tư Mộ Hàn tay nhanh mắt sắc ngay tức khắc vươn tay ra tóm lấy gáy cô, cúi đầu cắn môi cô một ngụm, sau đó nhanh chóng lui ra.
Từ lúc anh hôn cô cho đến khi lui ra, thời gian không đến 2 giây.
Mãi sau Nguyễn Tri Hạ mới phản ứng kịp, đang muốn mở miệng mắng anh, nhưng là anh vừa mới giúp cô xong.
Nhưng nếu không mắng anh... vậy không được!
“Tư Gia Thành! Anh có liêm sỉ chút được không!” Nguyễn Tri Hạ phát hiện bản thân lúc mắng “Tư Gia Thành” có chút hạn hán từ.
Quay đi quay lại trừ “Vô sỉ” với “Không biết xấu hổ”, thì cô đã không tìm thấy từ nào khác để mắng anh.
Nhưng anh ta lại không biết ăn năn.
“Xùy, Nguyễn Tri Hạ, tôi đối với cái vẻ mặt dữ dằn kia của cô mà còn có thể hôn thì cô nên cảm thấy cảm động đi.” Anh nói rồi vươn tay ra sờ khuôn mặt vẫn còn sưng xanh lên của cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức gạt tay anh ra, mắt lạnh nhìn anh: “Đừng có động tay động chân!”
“Tư Gia Thành” như cảm thấy chơi vui lại giơ tay lên sờ, Nguyễn Tri Hạ lại muốn giơ tay ra gạt tay anh.
Nhưng là lần này cô lại không được như mong muốn, bởi vì “Tư Gia Thành” nắm thẳng lấy tay cô.
Tay của phụ nữ cứ như không có xương, nắm trong lòng tay thấy mềm nhũn.
Đáy mắt Tư Mộ Hàn lóe lên sự thích thú, vân vê tay cô, trước khi Nguyễn Tri Hạ nổi cáu thì kéo cô đi về phía trước.
“Anh buông tay ra!” Nguyễn Tri Hạ giãy giụa.
Cô cảm thấy “Tư Gia Thành” hôm nay cực kỳ láo xược, lại còn ở nơi đông người hôn cô, lại còn cầm tay cô.
Chỗ này cách Hà thị không xa, có vài nhân viên sẽ đến bên này ăn cơm, lỡ bị người ta bắt gặp...