Trong lòng cô tức giận, nhưng vì Thời Dũng vẫn đang có mặt, nên không tiện thể hiện ra, chỉ lạnh lùng trừng anh ta một cái, rồi lên lầu vào trong phòng.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Thời Dũng liền đến trước mặt Tư Mộ Hàn, cung kính nói: “Cậu chủ, Thẩm Sơ Hoàng đã đi tìm cô chủ.”
Tư Mộ Hàn nhạt nhạt nói: “Ồ? Đi tìm cô ấy làm gì?”
Thời Dũng rất nhạy bén cảm thấy được trong ngữ khí lạnh nhạt kia bắt được một chút không bình thường.
Thời Dũng nhớ lại lúc đó thấy Thẩm Sơ Hoàng cùng Nguyễn Tri Hạ ghé sát nhau ở trong xe, hành động có hơi thân mật, anh ta đương nhiên không dám nói tiếp.
Thế là, anh chọn cách nói mình cho là vô cùng an toàn: “Hai người ở trong xe một lúc, cô chủ đã xuống xe rồi.”
“Một lúc là bao lâu?” Tư Mộ Hàn đặt cà phê đang cầm trong tay xuống bàn trà nhỏ, dựa ra đằng sau, vắt đôi chân dài lên nhau, cả người mang một vẻ cao quý mà biếng nhác.
Thời Dũng tim đập gấp vài nhịp: “Thì là một lúc, khoảng gần 10 phút……”
“ồ? Chỉ có 10 phút thôi? Anh đi đón người đi một tiếng mới về.” Ánh mắt của Tư Mộ Hàn bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc lạnh.
Thời Dũng không dám nói nữa.
Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt không hỏi thêm nhiều nữa, dường như cũng không định tìm câu trả lời mình muốn nghe ở chỗ Thời Dũng.
……
Lúc Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, trong phòng khách đã không còn bóng dáng của “Tư Gia Thành” nữa.
Cô chạy đến hỏi bảo tiêu đang canh giữ ở cửa: “Em họ của cậu chủ các anh đi đâu rồi?”
Bảo tiêu vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh ấy ra ngoài rồi.”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, vào phòng bếp nấu cơm.
“Tư Gia Thành” không ở nhà, cô thấy không khí trong nhà trở nên trong lành hơn nhiều.
Tư Mộ Hàn vừa trở về, trên đường vất vả, cô quyết định làm chút gì thanh đạm cho anh.
Cơm chưa nấu xong, Thời Dũng đã tiến vào: “Cô chủ, tôi phải ra ngoài làm chút việc, phiền cô chút nữa đưa cơm lên cho cậu chủ.”
Nguyễn Tri Hạ hơi bồn chồn, trời sắp tối rồi, mấy người bọn họ lấy đâu ra mà nhiều việc phải làm vậy?
“Được, tôi làm xong rồi mang lên.” Nguyễn Tri Hạ rất vui lòng làm chút việc cho Tư Mộ Hàn.
Cô đứng trước cửa gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô liền đẩy cửa đi vào.
Cô định là đặt đồ xuống rồi đi ra, nhưng không ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy “Tư Gia Thành”.
Nguyễn Tri Hạ chau mày nhìn anh ta: “Anh không phải ra ngoài rồi sao?”
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ nhanh vậy đã nấu xong cơm mang lên, chút nữa thì bị lộ tẩy.
Anh bình tĩnh ung dung lên tiếng: “Ra ngoài rồi thì không được quay về?”
Nguyễn Tri Hạ trong lòng vẫn nhớ đến dòng tin tức trên mạng, không có tâm trạng tranh cãi với “Tư Gia Thành”, cô làm mặt nghiêm túc: “Anh ra đây, tôi có chuyện nói với anh.”
Ngữ khí của cô có hơi nghiêm trọng, gương mặt kéo căng thật đúng là có khí thế, chỉ có điều đôi mắt mèo vừa to vừa trong sáng kia lúc chăm chú nhìn Tư Mộ Hàn, anh không chỉ không cảm thấy sự lạnh lùng của cô, mà lại thấy có chút mê người.
Anh đút hai tay vào túi quần, chầm chậm đi theo cô.
Lúc này nơi không có ai đi qua nhất chính là phòng ăn.
Nguyễn Tri Hạ đưa anh ta đến phòng ăn, âm thanh mềm mại mang theo chút lạnh lùng: “Tư Gia Thành, bởi vì anh, mà bây giờ tôi trở thành mục tiêu công kích của bao nhiêu người, bây giờ anh hài lòng chưa?”
Cô thật không hiểu “Tư Gia Thành” đang nghĩ cái gì. Nếu anh ta thật sự có hứng thú với cô, thì từ lúc cô bị Nguyễn Hương Thảo tính kế vào club Đỏ rồi bị hạ thuốc, anh ta đi cứu cô về, hoàn toàn có thể chớp thời cơ mà ra tay với cô.
Nhưng anh ta không có làm thế.