Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, phát hiện xung quanh đã là một nơi khác, không còn là gara bỏ hoang nữa.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện.
“Người thuê chúng ta cũng mang họ Nguyễn?”
“Chính là người nhà của cô gái này!”
“Đây là loại hận thù gì thế này, thật là…Nếu chúng ta khiến cô ta…nhà họ Tư có gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Ngươi đã quên chuyện phu nhân nhà họ Tư bị bắt cóc mười mấy năm trước rồi à…cuối cùng chẳng phải vẫn nhân nhượng cho khỏi phiền hay sao, cái bọn quyền thế này, chúng chỉ muốn mặt mũi…”
Nguyễn Tri Hạ giật thót cả mình, cả người như đặt trong hầm băng, cảm giác ớn lạnh vọt khắp tứ chi.
Lúc cô đến nhà họ Nguyễn, đập bát của Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo không có tức giận.
Nguyễn Hương Thảo không cho cô báo cảnh sát.
Nguyễn Tri Hạ lúc đó quá vội vàng, nói cho cùng mạng người quan trọng, tuy rằng trong lòng cô chẳng còn mong đợi gì dành cho Tiêu Giai Kỳ, nhưng cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ chết.
Rốt cục vẫn là cô quá non nớt, không đấu lại hai cha con Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo.
“Đại ca, cô ta tỉnh rồi!”
Người nói chuyện bên kia phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh.
Nguyễn Tri Hạ gương mặt lạnh như sương, bình tĩnh giống như không chịu người khống chế: “Lời mấy người vừa nói tôi đều đã nghe cả rồi, người thuê các người, chính là Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo?”
Một người đàn ông trong đó mất kiên nhẫn mà hừ lạnh: “Sắp chết đến nơi rồi còn hỏi nhiều như thế làm gì!”
“Tôi muốn chết minh bạch một chút.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa cẩn thận chú ý tình hình xung quanh.
Nhận ra cô đang được đặt trong phòng khách của một căn nhà, có xô – pha và bàn ăn, cô bị chói trên ghế, chói rất chặt, trên người có hơi đau.
“Có nói cho cô thì cũng làm sao? Chính là bọn họ thuê bọn tôi đấy, chết rồi cũng đừng trách chúng tôi, chỉ có thể trách cô quá xui xẻo thôi.” Người đàn ông đó thấy Nguyễn Tri Hạ xinh đẹp, cũng vui sướng đùa với cô thêm vài câu.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô đúng thật là xui xẻo.
Cô đánh giá quá thấp thủ đoạn của bọn Nguyễn Hương Thảo. . ngôn tình sủng
Tiêu Giai Kỳ lại diễn vai diễn nào trong màn kịch bắt cóc này?
Có phải bà ta sớm đã biết được kế hoạch của Nguyễn Hương Thảo, những vẫn cam tâm tình nguyện giúp Nguyễn Hương Thảo lừa mất thẻ của mình, không để tâm cô sống hay chết.
Một người đàn ông khác bước lên trước, ánh mắt dung tục mà nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ: “Đừng phí lời với cô ta, làm cho xong việc sớm rồi rời khỏi Hà Dương! Hai chúng ta ai lên trước!”
“Đại ca lên trước đi!”
Đồng tử Nguyễn Tri Hạ rút lại, tim như rơi tõm xuống, theo bản năng cô giãy giụa hai cái, nhưng giây trói chặt quá, cô hoàn toàn không động đậy được.
Lần trước ở club Đỏ, Nguyễn Hương Thảo muốn làm hại cô, kết quả cô may mắn thoát được, lần này, có phải cô không thoát được nữa rồi?
Cô không cam lòng!
Nguyễn Hương Thảo bắt mình bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu, khiến mình nhìn tự tin hơn một chút: “Các ngươi nghĩ có thể dễ động vào nhà họ Tư như thế sao? Năm đó những người liên quan đến vụ án bắt cóc phu nhân nhà họ Tư, bây giờ còn sống không? Nhà họ Tư tuy rằng trọng danh tiếng, nhưng bọn họ có thể nhẫn nhịn dung túng cho kẻ khác dẫm lên đầu mình sao?”
Bọn chúng vừa rồi có nhắc đến “Phu nhân nhà họ Tư” chắc có lẽ là mẹ của Tư Mộ Hàn.
Thấy thần sắc hai người đàn ông đó hơi lay động, Nguyễn Tri Hạ nói tiếp: “Cho dù Nguyễn Hương Thảo cho các người rất nhiều tiền, các người cũng chưa chắc sống được mà tiêu, nếu giờ các người thả tôi ra, rời khỏi Hà Dương, nhà họ Tư đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho các người.”