Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 190: Chương 190




Người phục vụ đụng phải anh lúc trước chắc chắn là được Nguyễn Hương Thảo bỏ tiền đút lót, còn Nguyễn Hương Thảo sẽ biết phòng của anh chắc cũng là nhờ nghĩ cách dùng tiền mua được.

Nét đặc biệt của câu lạc bộ Kim hải chính là xem trọng sự riêng tư, nhưng bây giờ nhìn lại, rất nhiều nhân viên trong câu lạc bộ đã mất đi đạo đức nghề nghiệp, cần phải loại bỏ sạch sẽ loại người này.

Bữa tiệc lúc kết thúc, Cố Tri Dân phát hiện Tư Mộ Hàn còn ngồi im không động đậy.

Không phải gần đây Tư Mộ Hàn tan việc đều lập tức vội vàng nôn nóng về nhà ngay à? Cho dù có chuyện khác phải làm, cũng làm xong lập tức đi thẳng về nhà.

Cố Tri Dân cảm thấy hơi buồn bực: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Anh đi trước đi, hôm nay tôi không về nhà.” Tư Mộ Hàn nói xong, đứng dậy, cầm áo khoác đang ở trên ghế dựa rồi đi ra ngoài.

Cố Tri Dân gãi đầu, lầm bầm lầu bầu suy đoán: “Đây là đang cãi nhau à?”

...

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tri Hạ trở về phòng nằm dài trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Mặc dù đã xác nhận qua là tạm thời Nguyễn Hương Thảo không đến Kim hải, nhưng “Tư Gia Thành” không trở vể thì cô vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.

Cô sẽ luôn không tự chủ được chú ý xem có tiếng động cơ xe hơi không, nhưng mãi cho đến mười hai giờ đêm cô cũng không nghe thấy.

Nói cách khác, “Tư Gia Thành” vẫn chưa về.

Cô buồn phiền cầm lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, ngón tay do dự, lướt qua lướt lại trên màn hình, cuối cùng vẫn không gọi đi.

Cô nhớ tới dáng vẻ của “Tư Gia Thành”, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Mãi đến hơn nửa đêm cô mới chịu không nổi ngủ quên.

Hôm sau.

Cả đêm Nguyễn Tri Hạ không ngủ ngon, nhưng sáng sớm vẫn rất có tinh thần.

Cô xuống lầu, vẫn không kìm được lòng mình hỏi vệ sĩ: “Tối qua Tư Gia Thành có về nhà không?”

Vệ sĩ lắc đầu: “Không có.”

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi nặng nề hơn.

Trên đường đi làm, cô vẫn lấy hết can đảm cầm lấy điện thoại ra gọi cho “Tư Gia Thành”.

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì “Tư Gia Thành” mới nghe máy.

“Chuyện gì?” Giọng nói của anh hơi khàn khàn có vẻ như vừa thức dậy.

Kết hợp với thời gian thức dậy của “Tư Gia Thành ” lúc bình thường, Nguyễn Tri Hạ biết anh không có thói quen ngủ nướng.

“Không, không có gì, tôi chỉ vô tình gọi nhầm, anh ngủ tiếp đi...” Nguyễn Tri Hạ hoảng hốt vội vàng cúp điện thoại.

Cô cắn môi nghĩ, không phải là Nguyễn Hương Thảo thật sự đạt được ước muốn chứ?

Nghĩ đến “Tư Gia Thành” có thể đã bị Nguyễn Hương Thảo dụ ngủ cùng, trong lòng Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm thấy cực kỳ chán ghét, thậm chí còn cảm thấy hơi đáng tiếc.

Bên kia, Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, hơi cong môi nở nụ cười.

Không nhịn được nên gọi điện thoại cho anh sao?

Vậy thì lại để cho cô được căng thẳng thêm một chút nữa.

Tâm tình Tư Mộ Hàn rất tốt, gọi điện thoại nội bộ: “Đem cho tôi một ly nước ấm.”

Tối qua anh ở Kim hải, không mở hệ thống sưởi, nên hơi bị cảm.

Nguyễn Tri Hạ đến công ty lập tức đi tìm Nguyễn Hương Thảo.Có điều, khi cô tới văn phòng của Nguyễn Hương Thảo lại không thấy có ai.Nguyễn Tri Hạ hỏi trợ lý của cô ta: “Giám đốc Nguyễn vẫn chưa đến à?” Trợ lý lắc đầu.

Tâm tình Nguyễn Tri Hạ lại càng thêm phức tạp.Nói sao đây, nếu như “Tư Gia Thành” đúng là có gì đó với Nguyễn Hương Thảo, thì cô cứ có cảm giác như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.