Đến khi ăn cơm xong, “Tư Gia Thành” thong thả cầm khăn lau tay, chậm rãi lên tiếng: “Chị dâu chăm chú nhìn tôi như vậy? Là cuối cùng đã nghĩ thông, muốn bên cạnh tôi rồi?
“Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ đang đợi chính là câu nói này, biết nghe lời phải liền nói tiếp: “ Cậu đẹp trai như vậy, lại đối với tôi tốt như thế, so với anh họ cậu mạnh hơn nhiều, tên ngốc cũng biết nên chọn ai, tôi trước kia quá ngốc, có điều tôi bây giờ nghĩ thông rồi.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, đứng dậy đi đến đằng sau “Tư Gia Thành”, nghiêng đầu hôn lên mặt anh, cảm thấy cả người anh cứng đờ, cô chu môi, ghé vào tai anh bật một hơi rồi nói: “Tôi về phòng tắm trước nhé…..”
“Tắm” chữ này cô nói ra rất nhẹ, âm cuối quyến luyến, lộ ra ẩn ý của lời mời.
Nguyễn Tri Hạ không giỏi loại việc này, mấy lời nói gì mà “ buổi tối em đợi anh” này, cô không nói ra được.
Dứt lời, cô liền cảm thấy áp lực không khí xung quanh trở nên rất thấp, khiến con người cảm thấy nghẹt thở.
Đây là tức giận rồi nha? Tức giận còn đợi anh ở đằng sau nữa!
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đi ra ngoài, lúc đi đến cửa còn quay lại phía “Tư Gia Thành” lộ ra một ánh mắt của sự khát vọng.
Sắc mặt “Tư Gia Thành” lập tức thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi nhà ăn, giống như đằng sau có ma đuổi theo liền lập tức chạy nhanh như bay lên tầng, trở về đến phòng.
Đóng cửa lại, cô dựa vào cửa sợ đến nỗi đưa tay vỗ vỗ ngực mình.
Không có gì lạ khi “Tư Gia Thành” không có việc gì tới trêu ghẹo cô một chút, trêu rồi liền chạy rất phấn khích.
Sau khi bình tĩnh được một chút, Nguyễn Tri Hạ cẩn thận khóa cửa lại, mới vào phòng tắm để đi tắm.
Cô thực sự chưa nghĩ phải làm gì với “Tư Gia Thành”
Ngay cả khi anh ta là Tư Mộ Hàn, thì như thế nào?
Buổi tối “Tư Gia Thành” không có tìm Nguyễn Tri Hạ.
Ngày thứ hai là thứ bảy, Nguyễn Tri Hạ trong lòng vẫn nghĩ đến Tư Gia Thành nhỏ, buổi sáng cô không thể đưa cơm cho cậu, liền mua bữa sáng bên ngoài cho cậu ta.
Bữa cơm tối qua cũng không biết cậu giải quyết như thế nào.
Đứa trẻ đó có ý tưởng quá lớn, nếu như là con của cô, cô nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu.
Nhưng mà, từ phương diện khác mà nói, đứa trẻ này cũng khá can đảm.
Nguyễn Tri Hạ mua xong bữa sáng bên ngoài cho cậu ta, liền như kẻ trộm mở cửa đi ra.
Cô đi đến tầng hai đi đến hàng rào hành lang, đầu quay đi quay lại, ở phòng khách tìm bóng dáng của “Tư Gia Thành.”
Sau khi xác nhận “Tư Gia Thành” không có ở phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn quay người, không ngờ nghe thấy đằng sau có tiếng của “Tư Gia Thành” truyền tới: “Nhìn gì mà lén la lén lút?”
Nguyễn Tri Hạ bị dọa đến nỗi toàn thân giật mình, theo bản năng liền lùi sau hai bước, nhưng đằng sau chính là hàng rào, cô không còn nơi nào để lùi nữa.
“Tư Gia Thành”cũng vừa thức dậy, hôm nay có thể không có dự định gì bên ngoài, cho nên anh mặc quần áo ở nhà, bộ đồ này chất liệu mềm- kiểu dáng rộng, thoáng, làm giảm đi không ít sự mạnh mẽ trên người anh, cả người toát lên vẻ ưu nhã mà cao quý.
Tất nhiên, tiền đề là anh không mở miệng nói chuyện.
“Tư Gia Thành” lại đi lên trước một bước, khoảng cách giữa hai người không đến năm centimet: “ Làm việc gì thẹn với lương tâm, sợ bị ai phát hiện?”.
Nguyễn Tri Hạ thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da của anh.
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, không tự chủ được bám vào hàng rào đằng sau, tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt cô nhìn không ra một dấu vết hoảng sợ, trong đôi mắt mèo xinh đẹp chứa ánh nước ma mị, mê hoặc mang theo ý cười, nói nhẹ nhàng: “Tôi làm gì thẹn với lòng, sợ bị ai phát hiện, trong lòng anh không phải là rõ nhất hay sao?”